Thứ Ba, 28 tháng 1, 2025

Được và Mất

 Nghỉ cuối năm, bận rộn lung tung, xong cũng có lúc ngồi mình rảnh rang nghĩ vẩn vơ.

Trước giờ vốn mình chưa bao giờ có ý định tổng kết năm hay viết mục tiêu cho năm mới hay gì tựa tựa vậy; cuộc đời vốn là một dòng chảy trôi. Chỉ là định viết mấy câu này lâu rồi, mà bận nọ kia chưa viết, nay có thời gian ghi lại chút xíu.


Có câu:

"Nụ hôn sâu đậm nhất không ở lễ đường cưới, mà ở sân ga;

Lời nguyện cầu chân thành nhất không ở trong nhà thờ, mà ở cửa phòng cấp cứu"

Hôm trước trực trong Cấp cứu 3, mời người nhà vào giải thích. Anh con rể cụ nước mắt lưng tròng, hỏi đi hỏi lại "còn cơ hội nào không bác sĩ?", rồi run rẩy gọi cho cậu con trai ở nhà . Hai người đàn ông nghẹn ngào "thôi anh đưa bố về nhà nhé", còn cô con gái đã khóc lặng từ lúc nào. 

Đã lâu rồi, mình cố gắng tránh né bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc như vậy, vì luôn còn những người bệnh khác. Nhưng thi thoảng, nỗi buồn lặng lẽ vẫn len lỏi, làm ướt lạnh trái tim như những cơn mưa phùn cuối xuân. Động lòng 1 chút, có lẽ vì Tết, ai cũng mong ngóng bữa cơm đoàn viên.


Năm qua được gì, mất gì? Một năm may mắn, một năm đen đủi...- Những thứ cuối năm mọi người hay nhìn lại, và đánh giá về một đoạn đường đã đi. Có lẽ mình già rồi, hoặc thấy nhiều chuyện, nên thấy lẽ được-mất trong cuộc đời nó tương đối. Mấy hôm trước 1 cậu sinh viên BK lao từ tầng 5 xuống, vào vẫn tỉnh táo, cuối cùng ra đi trong sự nuối tiếc bàng hoàng của biết bao người. Và một người mẹ trẻ, sốc Dengue, lấy thai 33 tuần ra rồi ECMO suốt mấy tuần, chờ ghép phổi rồi âm thầm chìm dần, mãi mãi. Điểm kém, nợ nần, thất tình, con quấy... tự nhiên thành cái gì đó thật nhỏ nhặt - như mình hay nói đùa: để sân si tí cho giống con người.


Năm qua có những ngày mình buồn nhất, nhưng có lẽ cũng nên vui nhất. Bởi cuối cùng, mọi sự đã qua đi, để hôm nay mình vẫn ngồi đây chờ Tết, trong trọn vẹn và đủ đầy.