Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

...thơ

<một ngày đẹp trời, mơ hồ ....nghe mấy câu qua radio, thấy hay 
>

SƯƠNG VÀ NẮNG
--Puskin--
Em là sương, sương chỉ tan trong nắng
Nắng vô cùng nắng chỉ đọng trong sương
Từ mênh mông tia nắng rất bình thường
Gặp sương sớm bỗng trở nên lóng lánh

Nếu vì nắng mà lòng sương bớt lạnh
Thì vì sương mà nắng bớt long lanh
Từ bình thường mà trở nên lóng lánh
Mong nửa trời những kỉ niệm xa xăm

Anh là nắng với sắc màu bất diệt
Vì động lòng hạt sương nhỏ long lanh
Em cần anh như biển xanh cần sóng
Có mặt biển nào phẳng lặng đâu anh

Em là sương, sương chỉ tan trong nắng
Nắng vô cùng nắng chỉ đọng trong sương
Em yêu anh bởi vì anh là nắng
Có hạt sương nào thiếu nắng lại long lanh...

Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2011

Tranquille...


một sớm chủ nhật, yên bình,...

cái hồ nhỏ, cái ang nước nhỏ, với những thứ hay ho không dễ thấy
những sợi rêu dài, dài, đan nhau ..không xoắn xuýt, không sóng, đan hoài
những bóng bóng titi óng ánh bám đầy, làm cả vạt rêu như cứ sáng ánh lên
bọ nước. nhiều vô kể, bơi nhanh nhanh, hối hả, chăm chỉ qua qua lại lại, chui vào chui ra những cái tổ tưởng tượng trong đám rêu..
một ...
í, hoa cau, nở thơm man mát, háo hức, hì
một cái rễ non, dài, trắng, chắc hẳn mềm và xốp, chọc từ đâu đó qua đám rêu. mấy cái rễ già đi thành cả bó
con bọ nước, nom kì quặc như 1 tay cánh cứng, chui lên thở 1 phát, rồi lập tức lặn xuống, xuyên qua làn nước trong veo..
1 con, 2 con ốc, hiếm hoi, đang vặn vẹo, bùng nhùng đưa cái lưỡi qua đám mùn bã, xoay, xoay
hội bọ nước vẫn mải miết
ngọn cỏ, hoặc rất gà, hoặc vì lí lẽ nào đó, chui vào mớ hỗn độn của lũ rêu, vẫn xanh non, ?
2 con bọ mắc kẹt, nhảy nhót lên xuống
cỏ bợ vươn cao, đông vui trên đám rễ si
một gã ruồi lò dò trên đống rêu, từng bước như người đi trên mặt băng, hì
con nhện chạy đi đâu đó, để lại cái lưới nho nhỏ gọn gàng mắc giữa những thân cây, ngay dưới tán mát, xanh um của cây khế
nước trong veo, rêu xanh non, đan vào nhau, và óng ánh, óng ánh
hương cau thoảng dịu, bọn bọ nước vẫn miệt mài
tay bọ cánh cứng thi thoảng trồi lên hụp xuống, con ốc đã đi được một vòng, về ngay chỗ cũ
một sợi tơ nhện óng lên, trắng lấp lánh, vững chãi, cheo leo
...
...nắng....