Thứ Sáu, 22 tháng 3, 2013

Đôi dép


Em đến với tôi trong những ngày bận rộn và nóng nực.
Em là chút gì còn đọng lại của mùa đông.
Em...
     ... chút đông hoài niệm giữa những ngày mưa xuân lất phất bay và hoa sưa rải trắng đầy các phố.
Em xù lên to bự, ngộ nghĩnh như một con cánh cụt béo ú. Trông em tôi lại thấy cả màn sương trắng xóa ngày đông hôm nào.

Em...
   ...nhẹ nhàng như một đóa hoa đồng nội,
   ...hồn nhiên như một tiếng cười ngất trẻ thơ.

Em bồng bềnh một màu nâu trầm trầm âm ấm. Có lẽ ai đó bảo đó là màu của chocolate, đăng đắng mà ngọt ngào. Hoặc của một ly cà phê sữa...
Riêng tôi, tôi thích màu nâu của em, và luôn tin đó là màu của bùn đất, màu nâu chân thật và dịu nhẹ.
.......và tinh khôi, màu trắng của em.

Em bên tôi mỗi bước đường dài, cùng chia sẻ những tháng ngày bận rộn. Có em, tôi thấy một cảm giác tự do và thoải mái mà chưa bao giờ có được.
Những lúc vui, em bên tôi nhẹ nhàng hoạt bát. Lúc tôi buồn em như trĩu nặng chia sẻ cùng tôi, bên tôi đi những đoạn đường yên lặng. Giữa đêm. Giữa đêm Việt Đức lạnh và đầy gió.

Em à. Mình bên nhau bao nhiêu ngày rồi nhỉ? Em chia với tôi những tháng ngày sôi nổi, mệt nhoài rồi lại rã rượi cười.
Đôi lúc bên nhau, tôi than phiền em khó chịu. cả những lúc em như tức giận càu nhàu.
hì, ...
...nhưng cứ bên tôi trên con đường phía trước nhé, em?