Dạo đầu đi trực, bệnh nhân suy hô hấp cần đặt khí quản, giải thích cho người nhà xong rồi thì mình qua giải thích tóm tắt cho bệnh nhân: "Bây giờ cháu sẽ đặt một cái ống vào miệng để cho bác dễ thở nhé, bác ngủ đi một lát". An ủi cho bệnh nhân yên tâm rồi mới cho bệnh nhân mê rồi đặt.
Thế nhưng lần này lần khác, đó là những gì cuối cùng bệnh nhân nghe được. Một lời nói dối trắng trợn từ một kẻ lạ mặt. Khi họ nhắm mắt lại, chính họ, người thân của họ, và mình đều không nghĩ rằng đó là những gì cuối cùng họ thấy trên cuộc đời.
Đã có lần, bệnh nhân còn đang nắm tay thều thào nói với người thân thì bác sĩ giải thích cần phải đặt ống ngay vì bệnh nhân suy hô hấp. Người thân bị tách ra ngoài. Bệnh nhân mê đi rồi đặt ống. Rồi bệnh trở nặng và bệnh nhân không bao giờ tỉnh lại nữa. Giây phút kia, giá như bác sĩ chậm lại đặt ống thêm một chút. Thêm một hai phút ấy chính là một hai phút cuối cùng cuộc đời họ, nhỉ?
Mới vào nghề, đứng ở cửa sinh tử, mỗi ngày đều nhìn những cuộc đời qua đi ngay trước mắt, dù đã được rèn luyện và chuẩn bị tâm lý, mình cũng không khỏi bồi hồi. Than ôi, cũng một cuộc đời! Ai chả muốn lúc sắp lìa đời thì được gần gũi người thân, nghe lời động viên lưu luyến.
"Cố gắng nhé bác, mong bác sớm tỉnh lại". Người thân ở bên cạnh, lưu luyến như giây phút cuối cùng. Bác sĩ chú tâm làm chuyên môn. Có lẽ, sẽ nhân văn hơn nếu một bệnh nhân mê đi như thế.