Thứ Tư, 26 tháng 12, 2018

Nhớ

Viết lách một tẹo trước khi đi ngủ.
Cho một đêm tĩnh lặng và yên bình. Ánh trăng sáng vằng vặc bên cửa sổ. Ở một xứ sở xa xôi.
Tự nhiên muốn viết lách một tẹo. Về những nỗi nhớ.

Hôm nay nghỉ Giáng sinh ở nhà. Trời nắng đẹp, chưa bao giờ nắng đẹp thế từ khi mình đến đất nước này. Tận hưởng một ngày nghỉ ở nhà, chăm sóc bản thân, đọc một tẹo, viết lách, nhắn nhủ với chị và với Chim. Tối nấu một bữa khá no, ngồi xem TV và tán dóc tới tận 10 giờ với các bạn cùng ký túc.
Mình vẫn thích thế. Những ngày nghỉ yên ả, không bon chen.

Nhiều thời gian, mình vơ vẩn những nỗi  nhớ mà khi bận bịu không có được. Như một người già một chiều thảnh thơi ngồi lau lại những tấm ảnh cũ.

Nhớ nhà. Mình vẫn tìm những bận tâm vụn vặt, hỏi việc nọ việc kia. Chả phải mình lo lắng hay bao đồng gì việc xây nhà của bố. Mình hỏi thăm cho bớt nhớ, cho có chuyện để hỏi, chứ việc gì cần quyết mình vẫn để ông cụ lo cả, muốn cũng chả lo được. Chỉ mong mọi người đều bình yên, thế là vui rồi. Hơi bận lòng một tẹo, vì chuyển 1000 từ tối hôm qua mà giờ chưa đổi ra tiền Việt được, chắc tại nghỉ lễ.

Nhớ Chim. Nhớ lắm, lo nhiều nữa. Những việc bộn bề không tên. Nhớ những lúc hai đứa bên nhau. Lo cho việc nọ việc kia sắp tới. Nhưng có những lúc chả muốn lo gì cả. Chỉ muốn quẳng hết đi, hai đứa ôm nhau vào lòng ngủ một giấc. Hôm nay Chim ốm, vừa ra trực nữa. Nhìn người ta đi chơi với nhau mà lòng buồn vô hạn. Giáng sinh năm nào chúng mình sẽ tỉnh dậy đòi quà, rồi lôi nhau đi chơi đây? Hôm nay bảo em ngủ đi cho đỡ ốm, nhưng rồi bất giác lại nhắn "A thì nhớ m é"...

Nhớ nghề. Hai tháng rồi không phải trực. Ở đây hệ thống tốt, cấp cứu không quá nhiều việc, bệnh nhân nhiều bệnh chứ không nặng. Là "không có hẹn trước" chứ không hẳn là "cấp cứu". Đọc tin của các bạn, lại nôn nao những ngày xưa. Vui một tẹo, cũng chạnh lòng một tẹo, khi thằng em chuyên "đẻ trứng" đã chọc được dịch màng tim; cô bạn vụng về hay quên thì lên báo kể về những nhọc nhằn thời nội trú. Những giọt nước mắt ngày xưa ùa về trong tâm trí, vì vui cũng có, buồn cũng có. Nặng trĩu lòng khi tiễn người đàn bà bất hạnh cả cuộc đời, tự tìm lối giải thoát bằng thuốc cỏ như cuộc đời lão Hạc. Nỗi day dứt đến tận giờ khi nhìn mái đầu bạc trắng qua từng ngày của cậu sinh viên trường Xây dựng mang bố về sau đợt ECMO thất bại, mang gánh nợ nần trên đôi vai hai đứa trẻ mới lớn dậy. Sự nuối tiếc cùng cực khi phải chứng kiến cô gái 19 tuổi đuối nước rồi ARDS ra đi chỉ sau một đêm. Có lẽ, mới sáng hôm trước, cô gái ấy vẫn "cám ơn đời mỗi sớm mai thức dậy..." Và cả niềm vui nhỏ nhoi, một nụ cười thầm lặng khi đọc được một mẩu tin ngắn trên fb khoe BN ARDS đã tỉnh táo và chuẩn bị bỏ máy thở, chấm dứt băn khoăn bấy lâu về dư hậu của cơn ngừng tim ngắn lúc 5 giờ sáng - một kết cục đẹp cho một câu chuyện diệu kỳ và may mắn, mà mình tự hào có một phần trong đó, một đêm trắng ngồi canh, và có lẽ cả cầu nguyện nữa. Một thành công nho nhỏ, xoa dịu nỗi ám ảnh lúc hừng đông của NT hồi sức.

Thôi đi ngủ đã. Ngày mai có gió ngày mai thổi!