Thứ Năm, 17 tháng 9, 2020

Một ngày thu

 Ghi lại tẹo cho ngày hôm qua, một ngày thu có cả quá khứ và tương lai.


Hôm qua có điểm thi tốt nghiệp. Ok. Thế là đã kết thúc. Một kết thúc cho-nó-đàng-hoàng, đủ dự tính. Những ngày vẩn vơ đầy chữ "nếu và lo lắng dường như cũng tốt, giờ mình dày dạn hơn và biết cách chấp nhận để hướng tới tương lai.

Chỉ khổ thân bọn 42, mỗi thằng Đạt trên 7. Tú Anh càng chắc chắn, đọc sách nọ kia thì lại lẹt đẹt có 6.1. Mấy đứa Vin giờ không biết xoay đâu ra tiền phạt. Nhìn chúng nó loay hoay mà mình cũng thương. Nhưng nghĩ lại lúc mình có 1 mình năm trước, thấy rồi mọi điều cũng sẽ qua.

Xong rồi cũng thấy được thái độ của vài người. Việt đăng status hỉ hả lắm, chả muốn nói.

Các thầy hẳn cũng không vui, nhưng sự yếu kém của tất cả các hệ làm người ta không khỏi giật mình. Với mình, người thầy giỏi không phải người đào tạo ra những trò giỏi, mà là người tạo ra được những người thầy giỏi tiếp theo, cả đam mê và kiến thức. Sau việc này mình cũng biết để lo cho những bước tiếp theo.


Hôm qua cũng là ngày chứng kiến ca kinh dị thứ 2 trong đời lâm sàng của mình. Ca thứ 1 hồi mình năm nhất, bệnh nhân hẹp đường thở đến tận carina, đặt nội khí quản hay mở khí quản đều thất bại, cả một hàng bác sĩ đứng nhìn bệnh nhân vật vã không thể thông khí được rồi chết. Ca hôm qua là một bệnh nhân nữ trẻ kẹt van động mạch chủ. Quả tim giãy giụa tống máu ra mà không thể được, hội chẩn toàn viện xong anh em không dám ra nhìn bệnh nhân nữa. Công việc vẫn đủ cả niềm vui, nỗi buồn, hy vọng và thất vọng như thế.


Thôi viết dài dòng, sáng dậy sớm muốn ghi lại tẹo. Giờ đi làm.

Hy vọng mọi điều sẽ tốt đẹp.


"...nếu cuộc đời này toàn chuyện xấu xa

Tại sao cây táo lại nở hoa..." :)