Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2020

Cánh cửa tử - sinh

Hôm nay lạnh, rúc trong chăn ấm nghĩ vẩn vơ.


Nỗi buồn man mác vì cả 2 ca sản gần đây đều chết cả. Buổi sáng, ku Nguyên nhắn cô gái ECMO đã xin về. Xong anh Tuấn cũng nhắn ca sản B20 cũng đã tử vong.


Dẫu biết sự sống là vô thường, nhưng tự nhiên nghĩ rằng: mới tuần trước đây, những đôi vợ chồng trẻ ấy vẫn ấm áp, đầy hy vọng về một giáng sinh bên nhau, chờ đợi đứa con sắp chào đời.

Đôi lúc, lòng người bác sĩ cũng đầy hy vọng cho họ giáng sinh như thế.


Nhưng không. Đời vốn khốc liệt. Y học cũng hữu hạn, cái giới hạn mà khi vượt qua, là Cái Chết.

Cô gái ECMO tên là Quỳnh Dao, cái tên đặc biệt đầy thi ca. Người vợ trẻ đã sinh 2 lần, không hề hấn gì. Lần thứ 3 đến tuần 34 mới phát hiện khó thở và phù. Đi bộ tới viện vì khó thở không đỡ. Dù huyết áp và spO2 thì ổn nhưng nhìn kiểu thở của bệnh nhân, cộng thêm cái thai tuần 34, mình gào lên vơi ku Phương, doạ nó về việc mổ lấy thai cấp cứu nếu bệnh nhân suy hô hấp nặng thêm. Có lúc trong đầu anh em đã nghĩ đến việc đẩy BN đi C1. Nhưng lời doạ kia thành sự thật, khi siêu âm thấy tim thai chậm. Anh em xoay xở hết mức, hội chẩn Sản và Tim mạch ngay, thống nhất mổ, trong khi chưa có xét nghiệm nào. Rồi bàn tay Thần Chết lộ dần ra, khi khí máu về pH 6.9, thiếu máu chả biết vì sao, rồi tụt áp dí dị sau đặt ống, rồi không đáp ứng vận mạch. Thậm chí mình đã tính tới mổ tại giường để cứu con. Rồi đẩy mọi thứ lên, bệnh nhân vẫn lên kịp phòng mổ, lấy ra thai vẫn sống. Một tiếng thở phào. Nhưng ngay sau đó là cuộc giành giật tiếp diễn cho sự sống của người mẹ. Sốc trơ, rồi ngưng tim. ECMO được kéo xuống làm ngay tại phòng mổ lần đầu tiên. Mọi thứ hội chẩn đều qua máy điện thoại và hoàn thành sau đó. Sau 2 tiếng mổ, bệnh nhân được đưa về Hồi sức, nhiệm vụ của bác sĩ cấp cứu như mình đã xong. Nhưng càng thăm dò, cái chết càng lộ ra. Và rồi, que sera sera...

Cô gái B20 là một ca may mắn với anh em bác sĩ, nhưng không may cho cô. Cô gái 21 tuổi vào viện vì khó thở và cái thai 33 tuần. Sơ bộ chẩn đoán một cơn hen cấp, nhưng kiểu khó thở đó lại "dị dị", không nhiều rale rít, khí máu không xấu nhưng cơ năng cực tồi. Cò kéo cả đêm cân nhắc đặt ống rồi mổ lấy thai, được đến sáng. Hôm sau kết quả vi sinh về, mọi thứ chuyển sang hướng khác. Cô gái chuyển viện 2 lần, rồi cuối cùng vẫn ống, vẫn mổ, và mọi thứ đều xấu.


Cả 2 ca đều khiến anh em thở phào khi nghĩ về những chữ "nếu". Nếu ca kia chuyển C1, nếu mình không hóng hớt ở phòng mổ, nếu ca kia mình không chờ vi sinh mà đi mổ trong đêm, nếu có cách xử lý khác...


Chả hiểu sao, mình rất tâm tư các ca sản. Có lẽ vì sự sống nhân đôi. Có lẽ vì "sản phụ" không phải là "người bệnh". Có lẽ nữa, vì mình muốn những sự sống mới nảy mầm kia được trọn vẹn, và niềm hy vọng về sự sống không biến thành cơn ác mộng về cái chết - thứ sẽ theo đuổi người - ở - lại cả cuộc đời.


Dù sao thì ở đáy hộp Pandora vẫn còn Hy vọng.