Những mối bận tâm vơ vất cũng bớt đi. Bắt đầu có lương, độc lập tương đối sau khi chị Dịu đi lấy chồng. Ngày ngày có một công việc vui vẻ để làm và không gian tí toáy ở nhà.
Tự nhiên muốn viết vài dòng, kể về một ngày bình thường, với những niềm vui âm thầm nhỏ nhặt, nhưng xinh xắn như những bông hoa trong bức tranh cuộc đời.
Đêm qua trực, nhận trực cũng ngập đầu. 10 rưỡi tối mới được ăn. Vui vui vì trực cùng đội nội trú tháo vát, từ 11h hơn là yên ổn dần. Bệnh nhân cần đi đâu đi được cả, ấy là một cái vui. Đến 4h sáng, tiêu sợi huyết thành công cho 1 cụ 91 tuổi, trả lại cho cụ những ngày còn lại vẫn minh mẫn tự do. Nghe cụ cảm ơn thấy lòng vui mênh mang, niềm vui đúng như mơ ước của 1 đứa trẻ con được làm bác sĩ cứu người.
Sáng về, trời hửng sau mấy hôm nồm ẩm. Ngó nụ cẩm cù giờ đã bung hoa. Luôn tinh khôi như ngọc, và xinh xẻo hết mực. Lăn ra ngủ, xong dậy ăn cơm bố nấu. Chiều dọn cây, trồng lại với bỏ phân mấy cây lan. Những mầm nụ ấp ủ đang sắp bung hoa, yên ả niềm hy vọng.Tối ăn cơm mấy bố, xong lăn ra ngủ sớm, nghí ngoáy viết lách đọc nọ đọc kia.
Hạnh phúc lắm lúc cũng chỉ nhỏ nhoi và yên bình như vậy.