Chủ Nhật, 7 tháng 8, 2022

Antifan

Từ lúc nào đó, có tin đồn rằng ở A9 có 1 bác sĩ rất độc ác, chuyên quát nạt mọi người. Đó là bác sĩ Dũng.

Ngày xửa ngày xưa, mình rất hiền. Không nói bậy bao giờ, rất ít chê bai người khác. Và rất nghe lời. 
Nhưng càng lớn lên mình càng thấy điều đó có vẻ không ổn. Một số người "hiền" vì yếu đuối thực sự, số khác thì là thảo mai. 
Mình thì quyết định phải hư 1 chút. Với cái tính nóng nảy thẳng thắn lại thêm tâm lý cầu toàn đến OCD như mình. việc mình phản ứng với cái gì đó chướng tai gai mắt là chuyện rất thường xuyên.

Mình có bộ mặt rất gợn đòn, và điệu cười đầy khinh bỉ sẵn sàng nở. Hồi đi học ôn đại học, nhìn cái mặt mình thì Thúy Răng đã phải thốt lên: "E ghét nó!". Sau này học chung nhiều, thân hơn thì bạn vẫn kể lại như một kỷ niệm vui. Hồi ở đại học, nhiều đứa đã sốc óc khi mình thường xuyên chê đứa nào đó là "ngu vl" - ở 1 cái trường mà đầu đứa nào cũng có sỏi. Không biết bao nhiêu bạn đã bị tổn thương bằng mấy lời cửa miệng đó.
Hồi nội trú, rồi ra trường, mình càng trưởng thành càng xây dựng tiêu chuẩn khắt khe. Không chỉ là chuyên môn, còn là thái độ. Hồi ở viện dã chiến 16, mình mắng xối xả ông vận chuyển từ quận 7 sang vì dám bàn giao BN bị tràn khí mà không mở màng phổi, cố bóp bóng sang, đến nơi Bn xém ngừng tim. Rồi vô số trận cãi nhau với các khoa khác có giường không nhận BN, rồi chửi các NT bàn giao kiểu: "Ca này không làm gì nữa, nằm kéo tua chờ".

Ở khoa, có 1 thời mình cãi nhau rất ác với bác sĩ học viên vì thái độ lửng lơ, cãi nhau với điều dưỡng vì lười. Nhưng dần dà, đặt mình vào hoàn cảnh của họ, mình không bao giờ nói nặng với điều dưỡng và bác sĩ học viên nữa. 
Với người nhà và BN, một thời cứ vài tuần là mình trực lại đi đôi co với người nhà. Nhưng càng trưởng thành, mình càng thấy điều đó không giải quyết được việc. Khi ai cũng nóng giận thì mâu thuẫn sẽ rắc rối hơn nhiều. Bây giờ, với những bệnh nhân và người nhà có ý kiến, mình sẽ cho sớm giảm đau/ đáp ứng nhu cầu của họ và nhanh chóng cho họ ra khỏi bệnh phòng - một cách đúng quy trình.
Nhưng riêng với nội trú hscc thì khác. Mấy đứa là hình ảnh của mình trong quá khứ: choáng ngợp, khó khăn, nghèo đói, nản lòng. Có những đứa chọn cách trốn tránh và làm theo ý mình. Có những đứa chịu nghe mắng mà tự gọt giũa hoàn thiện mình, về thái độ, về chuyên môn. Mắng chửi chúng nó chả vui vẻ gì. Lão Thạch sau cả chục năm mắng NT thì bảo: "Giờ t cứ khen chúng nó, sau chúng nó không ghét t. Sau đời sẽ vả cho chúng nó biết". Không phải lão thay đổi quan điểm, mà là lão biết có thế hệ "ác nhân" tiếp theo thay lão dạy các em rồi.

Nên với bọn NT, như con Phương trâu, thằng Như Bình, sai lè ra nhưng bị mắng thì bật lại, cãi lấy cãi để. Mình ok và lần sau mình tự làm. Việc ai nấy làm.
Có những đứa sẽ tiến bộ, nhưng vẫn chả thấy anh Dũng tốt đẹp gì. Thậm chí như con Phương LL thì vẫn ghi thù mình.
Có những đứa ghi thù mình, xong sau thấy cũng bình thường. Mình vui vì điều đó. Như con Lê, hôm qua mình mới biết có hôm nào đó mình đã mắng nó vô cớ khi nó lần đầu đi thường trú, sau đó nó ác cảm với A9 luôn.


Họp antifan 3/8. Em áo trắng là Hà Lan, 1 bạn SV Y4, ở Hà Lan. Em nó bảo mình có hơi hướng psychopath, kiểu đặc biệt. Mấy đứa này con Trang đã bị mình đuổi khỏi bệnh phòng không biết bao nhiêu lần. Con Lê thì ghi thù mình từ lần gặp đầu tiên ở A9. Con Thủy thì khóc ngập phòng học viên vì cả đời chưa bị ai mắng. Ngoài ra còn con Điệp- đứa bị trêu cho phát khóc rồi bỏ HSTC và thằng Hoàng bạn nó. 

Rồi thời gian sẽ qua đi, ai cũng sẽ trưởng thành. Mình cũng càng ngày càng thảo mai.

Chỉ là một hôm muốn note lại có những thời kỳ mình bị nhiều người "ghét" như vậy.