Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2022

Tất cả các con vật đều bình đẳng

nhưng một số con thì bình đẳng hơn những con khác.

                                                           - George Orwell, Trại súc vật - 

Thật ra chả phải đến tận bây giờ mình mới thấy khẩu hiệu đấy đúng trong cái xã hội này. Tất nhiên, công bằng dân chủ chỉ là thứ để lòe bịp kẻ yếu để họ không nổi dậy.

Muốn viết vài dòng, nhân một ngày cuối thu nhiều sương mù, đi trực và thấy nhiều điều chướng tai gai mắt.

Có một lời nguyền, đó là Lời nguyền của sự hiểu biết - hiểu được sự khốn nạn gì đang xảy ra trước mắt mà không làm gì được, trong khi những người khác thì ngu si hưởng thái bình. Bác sĩ cấp cứu chính là kẻ bị cái lời nguyền như vậy. 

Ở cấp cứu có nhiều loại fast track: sốc, đột quỵ, chấn thương... nhưng có riêng 1 loại phi chuyên môn là "flow". Cái dòng này trước lác đác, nhưng từ ngày tay gđ mới thì nhan nhản 'khách bệnh viện", từ quan chức, doanh nghiệp đến ba loại báo chí mạt hạng hay mấy thằng nghiện. Trong đớn đau người ta sợ hãi, và khi sợ hãi thì phần "con" lên ngôi. Đáng tiếc là cái xã hội này không thể tạo ra nổi tầng lớp tinh hoa về tài năng và quân tử về cách sống. Ba cái chuyện kiểu Lê-nin xếp hàng đi cắt tóc hay quý ông trên tàu Titanic nhường xuồng cứu nạn cho phụ nữ thì tất nhiên là chuyện cho trẻ con. Ở đây chúng tôi không làm thế!!

Ở xã hội này, người ta chưa đến cửa đã dọa dẫm "tao quen người nọ người kia, mày làm ăn cho cẩn thận". Rồi kiểu sao tao quen anh nọ anh kia mà không khám cho tao trước, sao không cho tao bảo hiểm 100%. Tất nhiên, những loại đó là cứt, nhanh nhanh chóng chóng dẹp đi cho sạch bệnh phòng. 

Nhưng kinh tởm hơn đó là việc dành giường hồi sức cho "ai đó". Với cái mô hình y tế hình tháp, mà bệnh tật, vi khuẩn kháng thuốc và ti tỉ thứ thi đua "lên tuyến trên" như hiện tại, chả cái siêu bệnh viện nào chịu nổi. Với tình trạng khốn nạn về thuốc men và vật tư như hiện tại, thì cuộc đua càng khốc liệt hơn. Bệnh viện trở thành cái bẫy chuột: dùng danh tiếng của mình làm mồi nhử, bệnh nhân ùn ùn kéo đến và chết kẹt ở khoa Cấp cứu. Vì hết giường hồi sức. 

Hồi sức có đặc quyền đóng cửa mà làm. Nhưng đôi khi người ta quên đi cái nghĩa vụ là giải quyết bệnh nhân nặng nội viện. Không biết tự bao giờ, câu "hồi sức xin nhận Bn nhưng hiện chưa có giường" nó lại có thể nói ra dễ dàng và xổ toẹt vô trách nhiệm như bây giờ. Nhưng cái sự phi nhân tính đáng nói ở đây, là sau đó người ta âm thầm nhận một số ca "người quen" vào những cái giường ấy. Chả phải là bác sĩ thì ai cũng biết, giường hồi sức là mạng sống. Và đôi khi nó được phán quyết vì tiền, vì quan hệ chứ không phải chuyên môn. Hôm nay đi trực thấy cái bệnh phòng nát bét với đủ loại thở máy, sốc, hôn mê các kiểu, Nhưng trong đó tội nhất là một bạn mới đôi mươi, lupus sau đó suy hô hấp, bạch cầu về 0 mà phải thở máy phì phọp giữa bệnh phòng lưu - trong khi bệnh nhân xứng đáng có một giường cách ly, hoặc ít ra là một giường hồi sức tử tế. Đáng tiếc là điều đó đã bị từ chối với lý do 'hết giường". Và sau đó thì 2 ca "người quen" được nhận vào hồi sức, như thường lệ. Có những mạng sống, những cơ hội sống đã bị cướp đoạt bởi chính những người mồm luôn nói đạo đức như thế!


Mắt không thấy thì tim không đau. Chính những người bệnh đang ngoắc ngoải đó, và gia đình họ, không biết chuyện gì đang xảy ra. Điều đau lòng, chính là những người bác sĩ với lời nguyền hiểu biết, chứng kiến sự sống mình cố gắng chắt chiu, bị dẫm nát, nhạt toẹt.