Thứ Tư, 25 tháng 9, 2024

Những mảnh ký ức

Bị mất điện thoại trên đoạn đường về với đầu óc bồng bềnh sau đêm trực. Mọi thứ ổn ngay sau 1 buổi chiều.

Không buồn lắm, vì nó cũng già rồi, dây sạc lở bung và pin cũng bắt đầu chai.

Không hốt hoảng như hồi năm trước mất cả cái ba lô, cũng không hy vọng có cơ hội lần thứ 2 may mắn tìm lại được.


Chỉ có điều, buồn một tí, vì nhận ra có những thứ vụn vặt có lẽ sẽ chỉ còn trong ký ức.

Vài số liên lạc bị mất, chả vấn đề gì. Những tài liệu và ghi chú quan trọng đã lưu, không thành vấn đề.

Nhưng những khoảnh khắc gia đình sum họp, lũ trẻ con cùng nhau lớn lên, những mầm cây, trời chiều hôm nào đó vàng rực... sẽ không còn ở đó nữa.

Những đoạn chat thâu đêm suốt sáng, vui vẻ có, lãng mạn có, đau đớn có... nặng đến vài GB mà lần nào dọn dẹp cũng cẩn thận để lại, giờ có muốn cũng chả thể cuộn đọc lại rồi khóc cả đêm. Trống rỗng.


Độ này mình mệt, vì công việc nhiều. Cũng vì thấy thay bằng bảo vệ, mình lại đang làm tổn thương những người xung quanh mình, cách này hay cách khác.


Thời gian sẽ cuốn trôi mọi thứ. Quên có lẽ cũng là một sự bảo vệ tuyệt vời. Những mảnh ký ức sẽ không còn rõ hình hài, không rõ câu chuyện; chỉ còn bâng khuâng thanh thản mỉm cười nhớ về những cũ kỹ bình yên đó.


Và biết đâu đó, thay bằng ngày ngày quanh quẩn với chiếc sạc đã cũ, chụp những tấm ảnh bệnh nhân bệnh án, giờ chiếc điện thoại của mình đang thực sự tự do tận hưởng cuộc đời vui vẻ, ở góc nào đó trên thế giới này.



Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2024

Một đời

 Hôm nay, một cuộc đời vẹn tròn vừa hoàn tất,


khù khờ có, mưu lược có,

một lòng vì lý tưởng,

giữ thanh sạch giữa bùn lầy,

tiếng nói của lương tri và nhân phẩm,

trái tim đoàn kết lòng người.


Một đời đủ ngắn đủ dài,

ngắn chỉ vụt qua trong một niệm,

dài đằng đẵng những sự đã trải qua.

Đến cuối cùng, có thể mỉm cười lúc nhắm mắt xuôi tay vì "đã không sống hoài sống phí".



Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2024

không nhà

Nay ra trực, sáng Chủ nhật mưa mát, nằm vùi đầu trong gối nhìn ra cửa sổ mưa rơi.

Cỏ cây ướt lạnh.


Có 7749 thứ bác sĩ cấp cứu phải xoay sở và đối mặt trong tua trực. Chuyên môn kiểu kiến thức kỹ năng là một chuyện, làm mãi cũng quen, lớn dần sẽ thấy những việc ấy không lớn. Những điều phi chuyên môn mới lắm trò bất ngờ mà phức tạp: từ việc hàng ngày như phần mềm chậm, đồng nghiệp lười, hết giường hồi sức, tuyến dưới úp sọt... đến những việc đột xuất kiểu tai nạn hàng loạt, phạm nhân, hành hung gây gổ... Trong những thứ ấy, có 1 thứ phi chuyên môn rất đặc biệt, đó là người bệnh vô gia cư.

Đặc biệt vì những thứ khác dính đến cái gì đó xấu xa, nham hiểm cạm bẫy. Còn người bệnh vô gia cư thì luôn là tội nghiệp, cả bác sĩ và người bệnh đều bối rối.


Vài tuần trước, triage gọi mình ra giải quyết một ca rất "củ chuối", không rõ người bệnh muốn gì. Đó là một bà gầy nhẳng mồm vẩu, tuổi nom 40-50, được bê đến vì ngất và mệt. Tay mụ khư khư giữ cái thẻ bảo hiểm, nói lung tung không ra đầu ra đũa, chả hiểu muốn vào viện hay không, mà cũng không muốn đi về. Hiếu và Hồng Anh thuyết phục mãi vẫn không rõ ý, thì gọi "bác sĩ Dũng lãnh đạo phòng" ra. Bác sĩ Dũng đi ra nhận ra ngay bệnh nhân, chỉ cần thì thào vài câu với mụ, rồi lấy bệnh án ngồi viết 1 tí, chuyển mụ vào tim mạch êm ru trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Thật ra do mình biết câu chuyện của người đàn bà ấy, và hiểu họ cần gì. Đó là một cô gái chỉ hơn 30 tuổi, bị bệnh tim từ lúc thiếu niên nên không ai lấy, ở mãi với bố mẹ thì trở thành gánh nặng cho 2 cụ già, nên chị ta đi từ Phú Thọ xuống Hà Nội lang thang làm thuê tự kiếm sống những lúc cảm thấy khỏe. Một cô ở gần bến xe Nước Ngầm thương, cho chị ở nhờ, ngồi bán hàng cho cô, nuôi ăn ở. Nhưng độ này bệnh tim của chị có vẻ lại không ổn: suy tim tăng lên, và cái máy tạo nhịp đã chạy cả chục năm có lẽ sắp hết pin, thi thoảng ngừng chạy, thế là chị cứ vài hôm lại lăn ra ngất. Người xung quanh thấy chị ngất lại bế vào bệnh viện, nhưng cả người chị ta chỉ có 300 nghìn hôm trước người chủ cho giục đi khám. Thế nên lần nào đến viện chị ta cũng muốn đi khám, nhưng đến đoạn nộp tiền tạm ứng 3 triệu thì chị không biết làm sao. Chị sợ chị quay về, lại ngất hay có khi chết ở nhà cô chủ thì đen đủi cho bà; hay gọi về nhà xin tiền bố mẹ thì là gánh nặng cho 2 cụ già. Nhưng chị cũng sợ vào viện như lần trước rồi chỉ được hưởng 40%, nằm viện xong nợ hơn 2 triệu, ra viện đi làm bao nhiêu lâu vẫn không trả hết làm chị áy náy. Than ôi, có những con người hiểu chuyện đến đáng thương như vậy. Dù có chết nhưng cũng không dám mắc nợ ai.


Đêm trực hôm qua, có một ca co giật được bê từ ngoài đường vào từ chiều. Tua trực hội chẩn, làm biên bản các thứ. Bệnh nhân được chụp chiếu, xử trí bình thường. Nhưng ngặt một nỗi không cho ra viện được, vì lão không tỉnh, đến đêm lại có cơn co giật. Mà cũng không chuyển khoa ngay được, vì không thể xác định được nhân thân hay người nhà. Chỉ có một cái tên và năm sinh. Đến gần sáng tua trực ngoại nhờ chuyển sang khu lưu để giải quyết dần. Khám, hỏi bệnh một hồi, mình bất ngờ tìm thấy trong đám đồ linh tinh lão mang theo, ghi chú và một số điện thoại được viết nắn nót như trẻ con tập viết ở mặt sau một tờ pano bỏ đi, và 2 mảnh giấy thư tay viết trên những tờ giấy thừa ai đó bỏ đi, nhưng méo mó vì có lẽ đã được cắt đi những phần giấy người ta đã viết. Trên đó là một bức thư tay gửi cho bố mẹ, vợ và 2 con của lão, nói rằng vì trốn nợ mà lão phải bỏ đi lang thang. Còn mảnh kia là những cộng trừ có lẽ là số nợ đó: chỉ hơn 5 triệu! Mình chợt nhận ra sự túng quẫn đến cùng cực con người này phải chịu như thế nào. Số tiền mà có lẽ với phần đông mọi người là không lớn, nhưng đã thành gánh nặng thay đổi cả cuộc đời một con người, đẩy anh ta ra khỏi gia đình vì thấy mình không thể kiếm ra tiền, lại đem đến nợ nần cho vợ con, bố mẹ già.


Những con người này đôi khi nói dối, đôi khi che giấu cái nọ cái kia. Nhưng có một điều mình nhận ra người ta luôn cố gắng nói thật, khi còn có thể. Đó là câu trả lời khi được hỏi: "Nếu không may bệnh nặng mà chết ở đây, anh/ chị muốn đưa xác mình về đâu?". Người ta hiểu đấy là câu hỏi thực sự, vì đó không phải giả thiết, đó là khả năng cận kề. Người ta càng không muốn lại một lần nữa thân xác mình mắc nợ người khác, trở thành nỗi khó xử của ai đó. Mình thường viết địa chỉ ấy vào ngay phần hành chính, phần "Liên lạc của người thân". Đó là lúc trái tim mình luôn trùng xuống, vì nhận ra chỗ ấy không chỉ để ghi số điện thoại để gọi người nhà vào gặp. Nhắm mắt nhớ lại, đó còn có thể là đầu mối để thực hiện nguyện vọng cuối cùng của một con người trước khi từ giã còi đời này, như thời COVID-19. Bản thân mình cũng hiểu cảm giác đó, lý do mình luôn giữ khư khư hộ chiếu bên người sau tai nạn ô tô đầy may mắn khi ở Pháp.


Cơn mưa lạnh ngày Chủ nhật làm mình nằm cuộn tròn trong đống chăn. Thầm cảm ơn cuộc đời, vì hôm nay, ở đây, mình vẫn được sống, có sức khỏe, được làm việc, có những người yêu thương bên cạnh, có một nơi là "Nhà" để trở về, để được vỗ về giữa những mưa gió ngoài kia.


Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2024

Tổ quốc

Có một đoạn phỏng vấn rất hay với Putin như này:

PV: Nếu nói ngắn gọn trong một vài từ, đối với ngài Tổ quốc là gì?

Putin: Tổ quốc của tôi là nước Nga. Đó là... là nhân dân, dân tộc, lịch sử, văn hóa, là những thành tựu mà tất cả chúng ta đều tự hào, là con cái và tương lai của chúng ta. Chúng ta dựa vào những điều này để luôn tiến về phía trước.


Nhân một đêm hè tháng Năm ngồi hóng gió sau cả ngày oi ả, trên tầng thượng, dưới lá cờ lật phật trên đầu. Nhìn trời sao ngồi nghĩ về quá khứ-tương lai, về bản thân nhỏ nhoi giữa vô cùng vô tận của loài người, của dòng lịch sử.

Mỉm cười nhớ hồi bé mình đúng là một chú bé ngoan dưới mái trường xã hội chủ nghĩa: luôn giữ khăn quàng đỏ phẳng phiu, yêu quý tất cả mọi người, lớn lên với những "Bút chì xanh đỏ/ em gọt hai đầu...", rồi "Bè ta xuôi sông La/ Dẻ cau cùng táu mật..."; lớn lớn thêm tí thì đọc Cây phong non trùm khăn đỏ, Người thầy đầu tiên...Tuổi thơ của mình thấm đẫm sự hồn nhiên và niềm tin của những con người xã hội chủ nghĩa như vậy. Những ngày đi học bình yên trên con đường cái, bên bờ mương hợp tác xã, dưới tán hàng cây xà cừ. "Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không,..."

Một ngày hè tháng Bảy năm 2010, một chú bé ngồi sau xe máy của bố đi sớm đến trường thi, mắt ngó nghiêng xem cảnh mọi người ở phố sáng sớm. Không quẩy gồng gánh đi chợ hay vác cuốc vác cày ra đồng như ở quê, người ta chạy bộ hoặc cởi trần nhảy nhót thể dục theo một bài nhạc rộn ràng nào đó, giữa quảng trường. Rồi thật bất ngờ và xúc động, một giọng nói vang lên cắt ngang mọi sự náo nhiệt, rồi tất cả mọi người im lặng quay về phía cột cờ, nghiêm trang chào cờ. Hình ảnh người đàn ông cởi trần mặc quần đùi chào cờ ấy gây xúc động mạnh mẽ và in dấu vào tâm trí một cậu giai mới lớn, khoảnh khắc nhận ra Tổ quốc thật gần gũi, chẳng đâu xa xôi kiểu cách, mà ở thẳm sâu ngay trong trái tim mỗi con người.

Rồi mình lớn lên, va vấp nhiều hơn, bớt ngây thơ đi, gặp nhiều người hơn, nghe lại những câu chuyện lịch sử từ những hướng khác. Đi xa hơn để thấy thêm hiểu 2 tiếng "quê hương".

Một ngày mùa thu tháng Mười năm 2019, sau gần 12 tiếng ngồi mệt mỏi căng thẳng chả thể ngủ được trên máy bay. Một thông báo nhỏ của phi hành đoàn, không phải về thời tiết, hay về vùng mây nhiễu động phải thắt dây an toàn, mà là một thông báo đầy xúc động và tự hào: máy bay vừa bay qua biên giới vào không phận Việt Nam, chào mừng những người con đã trở về. Mình chợt hiểu cái cảm giác "Kìa bóng Bác đang hôn lên hòn đất" thực sự như thế nào.


Mình là đứa thích Sử, thích Văn. Từ bé tới giờ chưa bao giờ cảm thấy phải cố gắng nhồi nhét 2 môn này cả. Luôn có cả tá thứ để tò mò đọc, ngẫm nghĩ thấy hay và tự hào, rồi nghĩ hôm nào đó kể cho ai đó nghe.


Giữa những ngày cận 30/4, rồi mấy hôm nữa là 7/5. Thật vui vì giờ đây giới trẻ đã quan tâm và yêu lịch sử hơn rất nhiều, để hiểu số phận dân tộc này thật đặc biệt và thật đáng tự hào. 

Nhìn đất nước trong những tháng ngày biến động thật đặc biệt,... Nhìn sang nước Nga và cách họ đối xử với quá khứ, với đồng bào, giữa cuộc chiến của những người Slav.


Với mình, Tổ quốc, là những người gần gụi thân yêu, là quê hương dân tộc này với lịch sử đáng trân trọng, là tương lai hạnh phúc cho tất cả mọi người mà cả đời mình đang nỗ lực hướng về, là những điều tốt đẹp nhất mình muốn dành cho con cháu của mình.

Để một hôm nào đó, mình có thể tự hào nói với con mình rằng: "Ở đây, chảy trong trái tim con, là dòng máu của Tổ quốc, dòng máu của người Việt Nam!".

Thứ Năm, 21 tháng 3, 2024

Hạnh phúc

Cứ mỗi lần đến xuân phân, mình lại như được tiếp thêm một ít hy vọng từ đất trời. Hôm nay là ngày Hạnh phúc.

Mình là đứa nhạy cảm với sự thay đổi của thiên nhiên, thời gian và ánh sáng. Nỗi vui buồn hay cảm xúc bị ảnh hưởng bởi sự dài ngắn của ngày đêm, của cái nồm mùa xuân, trận mưa rào đầu hạ, cơn gió heo may mùa thu hay những đám mây xám xịt của mùa đông. Một chiếc mầm xanh mới nhú cũng có thể làm con tim vui cả buổi sáng.

Ngày hạnh phúc vì hôm nay ngày đêm dài như nhau, và ngày mai thì ngày dài ra hơn một ít. Đó là cân bằng, và hy vọng.


Độ này mình không hạnh phúc, vì thiếu cả cân bằng và hy vọng trong cuộc sống.


Đã lâu rồi, mình vẫn tự tin và vui vẻ vì cho rằng mình là đứa giỏi cân bằng trong mọi thứ, và luôn có một hy vọng để hướng về. Biết đủ là hạnh phúc, và mình biết, với mình chỉ cần như thế là đủ: một công việc để có thể vui vẻ háo hức khi đi làm buổi sáng, bình yên và thanh thản khi về nhà buổi chiều; một gia đình để yêu thương; một hy vọng để vun đắp mỗi ngày.

Nhưng nhiều thứ đã sụp đổ, độ này mình không biết mình đang hy vọng vào điều gì.


Nằm vẩn vơ nhớ lại, về giấc mơ một hôm nào đó vẹn tròn hạnh phúc.

Đó là một buổi sáng mùa hè, mình cuộn tròn trong chăn, đã tỉnh ngủ nhưng còn nhắm mắt nằm nghe. Những thanh âm quen thuộc yên bình: tiếng xào xạc của lá trong vườn, tiếng chim gọi nhau, tiếng nói chuyện xa xa của mấy bà hàng xóm, tiếng gầm gừ của con chó và con mèo ở ngoài vườn, tiếng nô đùa của lũ trẻ con ở ngoài sân, tiếng bố mắng những thứ linh tinh vặt vãnh. Mình lăn qua lăn lại, mỉm cười nhớ lại tua trực đêm náo nhiệt vừa qua: những chuyến xe cấp cứu ngoại viện tò mò hồi hộp, những ca bệnh vừa vặn được cứu trong gang tấc, những mặt bệnh hay ho chỉ có lâm sàng xanh tươi mới có thể đem đến những cái "ồ, today i learned" như thế... Một cảm giác thanh thản và thấy mình có ích lan tỏa trong lòng, vì xa rồi những ngày xót xa nhìn bệnh nhân ra đi mà trong lòng người bác sĩ cấp cứu đầy những "giá như".

Mình bước xuống khỏi giường, cảm nhận nền nhà lạnh mát. Rồi nhẹ bước đến ôm từ đằng sau người vợ thân yêu đang làm bếp. Rúc vào tóc cô như một chú mèo. Rồi nhót trộm 1 miếng khế trên bàn, nhăn mặt nhè ra vì chua trong tiếng cười phá lên của cô ấy. Uống một ít sữa cho đỡ béo, rồi mình lôi laptop ra ngồi ở chiếc bàn nhỏ dưới tán cây, vừa làm việc vừa ngó lũ trẻ chơi đùa. Viết lách 1 ít, sửa mấy bài giảng, mail lại mấy công việc ở khoa, rồi tìm vé để lên kế hoạch cho chuyến đi chơi mấy tuần nữa cho cả nhà. 

Lát xong việc, mình nhảy chân đất xuống vườn, ngó nghiêng lũ rau bố mới trồng, kiểm tra lại mấy cây hoa cả tuần mới gặp, rồi lôi lũ trẻ đi vặt quả trong vườn.

Một góc sân mảnh vườn ngập nắng, và cả một tâm hồn ngập những niềm vui.


Mình không biết mình sẽ lửng lơ thế này đến bao giờ, và ngày hạnh phúc kia bao giờ sẽ đến. Chỉ biết rằng, thi thoảng nhớ về, mình vẫn có thể mỉm cười, và tự trả lời được mình sẽ phấn đấu vì một hạnh phúc như thế nào, không to tát, chỉ giản dị, nhưng đủ đầy cho tất cả mọi người.

Đến Pandora vẫn tìm thấy Hy vọng trong đáy hộp của mình kia mà!

Thứ Hai, 26 tháng 2, 2024

...

Nếu một ngày người ấy nói chia tay

Đừng cố gắng tìm ra ai là người có lỗi

Trong tình yêu đôi khi bước đi cũng là mở cho người kia một lối

vì biết nếu nắm chặt tay thì kẻ còn lại cũng sẽ đau.

Nếu một ngày tỉnh dậy chợt nhận ra mình không thuộc về nhau

Đừng sợ hãi mà hãy xếp quá khứ vào một hành trang gọn ghẽ

rồi bắt một chuyến xe đến bất kể nơi nào mà ta có thể:

Bình yên.

Không phải cứ gặp nhau trong đời là sẽ ở mãi bên

Vì đôi khi học cách buông tay cũng là biết tim mình đang còn đập

Ngày rời đi chúng ta vỡ òa, lạc tưởng như không còn bờ bến

để dừng chân trong cuộc đời này

Ai rồi cũng phải đôi lần gục khóc trên tay

hoặc trên vai một người bạn thân thương nào khác.

Ai rồi cũng có đôi lần cô đơn cùng cực, khi biết rằng ngôi nhà từ nay sẽ vắng bước chân quen.

Thành phố lên đèn, vẫn còn đó ghế đá công viên chờ nhau ngồi xuống...

Kể.

- Hoàng Anh Thơ-