Cứ mỗi lần đến xuân phân, mình lại như được tiếp thêm một ít hy vọng từ đất trời. Hôm nay là ngày Hạnh phúc.
Mình là đứa nhạy cảm với sự thay đổi của thiên nhiên, thời gian và ánh sáng. Nỗi vui buồn hay cảm xúc bị ảnh hưởng bởi sự dài ngắn của ngày đêm, của cái nồm mùa xuân, trận mưa rào đầu hạ, cơn gió heo may mùa thu hay những đám mây xám xịt của mùa đông. Một chiếc mầm xanh mới nhú cũng có thể làm con tim vui cả buổi sáng.
Ngày hạnh phúc vì hôm nay ngày đêm dài như nhau, và ngày mai thì ngày dài ra hơn một ít. Đó là cân bằng, và hy vọng.
Độ này mình không hạnh phúc, vì thiếu cả cân bằng và hy vọng trong cuộc sống.
Đã lâu rồi, mình vẫn tự tin và vui vẻ vì cho rằng mình là đứa giỏi cân bằng trong mọi thứ, và luôn có một hy vọng để hướng về. Biết đủ là hạnh phúc, và mình biết, với mình chỉ cần như thế là đủ: một công việc để có thể vui vẻ háo hức khi đi làm buổi sáng, bình yên và thanh thản khi về nhà buổi chiều; một gia đình để yêu thương; một hy vọng để vun đắp mỗi ngày.
Nhưng nhiều thứ đã sụp đổ, độ này mình không biết mình đang hy vọng vào điều gì.
Nằm vẩn vơ nhớ lại, về giấc mơ một hôm nào đó vẹn tròn hạnh phúc.
Đó là một buổi sáng mùa hè, mình cuộn tròn trong chăn, đã tỉnh ngủ nhưng còn nhắm mắt nằm nghe. Những thanh âm quen thuộc yên bình: tiếng xào xạc của lá trong vườn, tiếng chim gọi nhau, tiếng nói chuyện xa xa của mấy bà hàng xóm, tiếng gầm gừ của con chó và con mèo ở ngoài vườn, tiếng nô đùa của lũ trẻ con ở ngoài sân, tiếng bố mắng những thứ linh tinh vặt vãnh. Mình lăn qua lăn lại, mỉm cười nhớ lại tua trực đêm náo nhiệt vừa qua: những chuyến xe cấp cứu ngoại viện tò mò hồi hộp, những ca bệnh vừa vặn được cứu trong gang tấc, những mặt bệnh hay ho chỉ có lâm sàng xanh tươi mới có thể đem đến những cái "ồ, today i learned" như thế... Một cảm giác thanh thản và thấy mình có ích lan tỏa trong lòng, vì xa rồi những ngày xót xa nhìn bệnh nhân ra đi mà trong lòng người bác sĩ cấp cứu đầy những "giá như".
Mình bước xuống khỏi giường, cảm nhận nền nhà lạnh mát. Rồi nhẹ bước đến ôm từ đằng sau người vợ thân yêu đang làm bếp. Rúc vào tóc cô như một chú mèo. Rồi nhót trộm 1 miếng khế trên bàn, nhăn mặt nhè ra vì chua trong tiếng cười phá lên của cô ấy. Uống một ít sữa cho đỡ béo, rồi mình lôi laptop ra ngồi ở chiếc bàn nhỏ dưới tán cây, vừa làm việc vừa ngó lũ trẻ chơi đùa. Viết lách 1 ít, sửa mấy bài giảng, mail lại mấy công việc ở khoa, rồi tìm vé để lên kế hoạch cho chuyến đi chơi mấy tuần nữa cho cả nhà.
Lát xong việc, mình nhảy chân đất xuống vườn, ngó nghiêng lũ rau bố mới trồng, kiểm tra lại mấy cây hoa cả tuần mới gặp, rồi lôi lũ trẻ đi vặt quả trong vườn.
Một góc sân mảnh vườn ngập nắng, và cả một tâm hồn ngập những niềm vui.
Mình không biết mình sẽ lửng lơ thế này đến bao giờ, và ngày hạnh phúc kia bao giờ sẽ đến. Chỉ biết rằng, thi thoảng nhớ về, mình vẫn có thể mỉm cười, và tự trả lời được mình sẽ phấn đấu vì một hạnh phúc như thế nào, không to tát, chỉ giản dị, nhưng đủ đầy cho tất cả mọi người.
Đến Pandora vẫn tìm thấy Hy vọng trong đáy hộp của mình kia mà!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét