Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2024

Tổ quốc

Có một đoạn phỏng vấn rất hay với Putin như này:

PV: Nếu nói ngắn gọn trong một vài từ, đối với ngài Tổ quốc là gì?

Putin: Tổ quốc của tôi là nước Nga. Đó là... là nhân dân, dân tộc, lịch sử, văn hóa, là những thành tựu mà tất cả chúng ta đều tự hào, là con cái và tương lai của chúng ta. Chúng ta dựa vào những điều này để luôn tiến về phía trước.


Nhân một đêm hè tháng Năm ngồi hóng gió sau cả ngày oi ả, trên tầng thượng, dưới lá cờ lật phật trên đầu. Nhìn trời sao ngồi nghĩ về quá khứ-tương lai, về bản thân nhỏ nhoi giữa vô cùng vô tận của loài người, của dòng lịch sử.

Mỉm cười nhớ hồi bé mình đúng là một chú bé ngoan dưới mái trường xã hội chủ nghĩa: luôn giữ khăn quàng đỏ phẳng phiu, yêu quý tất cả mọi người, lớn lên với những "Bút chì xanh đỏ/ em gọt hai đầu...", rồi "Bè ta xuôi sông La/ Dẻ cau cùng táu mật..."; lớn lớn thêm tí thì đọc Cây phong non trùm khăn đỏ, Người thầy đầu tiên...Tuổi thơ của mình thấm đẫm sự hồn nhiên và niềm tin của những con người xã hội chủ nghĩa như vậy. Những ngày đi học bình yên trên con đường cái, bên bờ mương hợp tác xã, dưới tán hàng cây xà cừ. "Non sông Việt Nam có trở nên tươi đẹp hay không,..."

Một ngày hè tháng Bảy năm 2010, một chú bé ngồi sau xe máy của bố đi sớm đến trường thi, mắt ngó nghiêng xem cảnh mọi người ở phố sáng sớm. Không quẩy gồng gánh đi chợ hay vác cuốc vác cày ra đồng như ở quê, người ta chạy bộ hoặc cởi trần nhảy nhót thể dục theo một bài nhạc rộn ràng nào đó, giữa quảng trường. Rồi thật bất ngờ và xúc động, một giọng nói vang lên cắt ngang mọi sự náo nhiệt, rồi tất cả mọi người im lặng quay về phía cột cờ, nghiêm trang chào cờ. Hình ảnh người đàn ông cởi trần mặc quần đùi chào cờ ấy gây xúc động mạnh mẽ và in dấu vào tâm trí một cậu giai mới lớn, khoảnh khắc nhận ra Tổ quốc thật gần gũi, chẳng đâu xa xôi kiểu cách, mà ở thẳm sâu ngay trong trái tim mỗi con người.

Rồi mình lớn lên, va vấp nhiều hơn, bớt ngây thơ đi, gặp nhiều người hơn, nghe lại những câu chuyện lịch sử từ những hướng khác. Đi xa hơn để thấy thêm hiểu 2 tiếng "quê hương".

Một ngày mùa thu tháng Mười năm 2019, sau gần 12 tiếng ngồi mệt mỏi căng thẳng chả thể ngủ được trên máy bay. Một thông báo nhỏ của phi hành đoàn, không phải về thời tiết, hay về vùng mây nhiễu động phải thắt dây an toàn, mà là một thông báo đầy xúc động và tự hào: máy bay vừa bay qua biên giới vào không phận Việt Nam, chào mừng những người con đã trở về. Mình chợt hiểu cái cảm giác "Kìa bóng Bác đang hôn lên hòn đất" thực sự như thế nào.


Mình là đứa thích Sử, thích Văn. Từ bé tới giờ chưa bao giờ cảm thấy phải cố gắng nhồi nhét 2 môn này cả. Luôn có cả tá thứ để tò mò đọc, ngẫm nghĩ thấy hay và tự hào, rồi nghĩ hôm nào đó kể cho ai đó nghe.


Giữa những ngày cận 30/4, rồi mấy hôm nữa là 7/5. Thật vui vì giờ đây giới trẻ đã quan tâm và yêu lịch sử hơn rất nhiều, để hiểu số phận dân tộc này thật đặc biệt và thật đáng tự hào. 

Nhìn đất nước trong những tháng ngày biến động thật đặc biệt,... Nhìn sang nước Nga và cách họ đối xử với quá khứ, với đồng bào, giữa cuộc chiến của những người Slav.


Với mình, Tổ quốc, là những người gần gụi thân yêu, là quê hương dân tộc này với lịch sử đáng trân trọng, là tương lai hạnh phúc cho tất cả mọi người mà cả đời mình đang nỗ lực hướng về, là những điều tốt đẹp nhất mình muốn dành cho con cháu của mình.

Để một hôm nào đó, mình có thể tự hào nói với con mình rằng: "Ở đây, chảy trong trái tim con, là dòng máu của Tổ quốc, dòng máu của người Việt Nam!".