Quân khu Nam Đồng. Đã lâu lắm rồi
mới đọc một tác phẩm văn học, chợt thấy lại cảm xúc đặc biệt, và
những suy nghĩ kỳ lạ mà văn chương đem lại. Có lần đã nói về cái
sự mà văn chương thôi thúc gọt giũa tâm hồn cảm xúc mình. Đúng thật.
Và tự nhiên thấy cảm giác thỏa mãn trước cái đẹp - vì văn là một
thứ nghệ thuật, và cũng thấy nhiều nỗi vui buồn đan xen - vì câu chuyện
này là một mảnh lịch sử.
Lâu lắm rồi những xúc cảm ấy
lại sống dậy, xúc cảm với những con người, những số phận, những câu
chuyện cuộc đời trong tác phẩm.
Tôi tưởng tượng ra ở đâu đó trong
đám người tôi gặp ngoài kia là một cuộc đời tôi vừa đọc. Một cuộc
đời với những mất được vui buồn. Tôi bỗng tưởng tượng ra những ông
già 60 tuổi ngồi nhớ lại những vụ đánh lộn, những vui buồn trong
lớp học, những mối tình đầu ngờ nghệch mà nhớ mãi suốt đời. Tôi
chợt nghĩ tới ông lão 60 "tôi" của hàng chục năm về sau và
tự nhiên thấy sự hữu hạn của đời người. Tự hỏi khi đó tôi có gì để
nhớ?
Một "trí quên" siêu việt
như một khả năng kỳ diệu của mình. Một khả năng bảo vệ trước mọi
nỗi buồn, vì thời gian sẽ nhanh chóng xóa nhòa nhiều thứ. Sau mình
nhận ra không phải. Đó là do thái độ, cách nhìn của mình với cuộc
đời lúc nó đang diễn ra. Có những đoạn trong cuộc đời mình không gợn
lên một dấu vết, đó là những lúc không buồn không vui không gì cả.
Còn những niềm vui, những nỗi buồn mình sẽ mãi chẳng thể quên. Ý
rằng sự quên quá nhiêù, cả những sự việc vài năm về trước, bạn bè
cũ, kỉ niệm cũ. Mình quên sạch. Chả biết mình đã luôn hạnh phúc như petit Nicholas hay đã luôn hời hợt?
60 tuổi mình nhớ gì cho lúc
này? Một tuổi thơ không tì vết, những niềm vui nỗi buồn mãi chả
quên, mối tình đầu mờ ảo không nuối tiếc, một vài đứa bạn không
nhiều kỷ niệm, những đam mê tuổi trẻ bất thành, ước mơ lớn lao về
một xứ sở cho riêng mình ở tuổi 23, tình yêu kỳ lạ và những xúc
cảm đặc biệt trên con đường y nghiệp...
Ôi cuộc đời. Sẽ có lúc thấy
cuộc đời chả tày gang, đi qua như một giấc mộng. Có những kẻ cuối
đời sẽ hoài tiếc những tháng năm sống hoài sống phí, có những kẻ
tới chết vẫn không hiểu mình theo đuổi cái gì. Sống và ý nghĩa
cuộc sống mãi là chủ đề mà không phải con người nào cũng thức tỉnh
và tìm thấy câu trả lời.
Có lần đọc cuốn Y pháp treo cổ
ở thư viện quốc gia, người viết viết một cách rất xúc động về những
tình cảm và thái độ của một người chán nản cuộc đời tới mức tìm tới
cái chết. Rồi có lần khác đọc lung tung lại thấy nỗi mong muốn tột cùng được chết của những người ung thư, trong một thảo luận về euthanasie.
Cuộc đời là một sự kỳ diệu. Sự kỳ diệu to lớn và vì đại nhất,
nhưng cũng ít được chú ý và dễ đánh rơi nhất. Như một câu chuyện về hai cô gái tóc vàng hoe hỏi nhau mặt trời và mặt trăng cái nào quan
trọng hơn. Một cô vàng hoe trả lời mặt trăng quan trọng hơn vì có
trăng thì tối mới nhìn rõ đường, còn ban ngày thì có mặt trời hay không cũng chả
để làm gì. Ta cười vang vì suy
nghĩ ngây ngô đó. Nhưng nhiều lúc chính chúng ta là cô vàng hoe kia.
Cuộc đời luôn là một thứ đáng trân trọng và khi mất đi thì dễ dàng để lại nhiều
hối tiếc.
Tôi nghĩ mãi về những mối tình
không thành của những con người trong chuyện. Những cấm đoán vu vơ,
những nỗi niềm không được thổ lộ, sự bồng bột, chiến tranh, số phận
... xé toạc những cuộc đời tưởng như mãi mãi bên nhau. Có lẽ thế nên
tình đầu dang dở luôn làm người ta nhớ nhiêù. Những ân hận hàng chục
năm với một chữ "giá" đã muộn. Mỗi con người đi qua đời tôi
đều để lại ít nhiều những dấu vết. Có những vết rất nông rồi thời
gian sẽ lau chùi sạch sẽ. Có những vết rất sâu mãi mãi chả quên. Có
những vệt vụt qua rồi tan như sao chổi, mãi mãi không tìm thấy. Có
những vết dài nhưng cũng tan vào vô nghiã. Có những vết mình mãi
trân quý đến lạ kỳ.
Tình
yêu, tình bạn trong cuộc đời để lại cho ta nhiều cảm xúc. Nếu quên
sạch có lẽ mình đã quá hời hợt. Còn những tình cảm, những yêu
thương ở lại thì sẽ cố gắng giữ gìn. Và một điều quan trọng: sống
để cuộc đời mình thực sự ý nghĩa mỗi lúc nhớ về. Niềm vui, nỗi
buồn, không hối tiếc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét