Thứ Hai, 21 tháng 5, 2018

Ngày quái đản

Địt mẹ m là thằng hèn! Tao khinh!
.....

Một ngày quái đản!
Một ngày kỳ dị với 2 ca mà không biết bao giờ gặp lại. 
Ca đầu tiên là một cậu giai 22 tuổi hạ kali máu tới 1.49, liệt đứ đừ. Và điện tâm đồ có cả sóng U. May mà không chết. Bù kali được mấy tiếng BN lại ngọ ngậy bình thường. Đầy ngoạn mục!

Ca thứ 2 chính là cái ca mà mình muốn thốt lên cái câu kia. Không phải cho BN mà là cho gã bác sĩ ngoại. Bn gout, tự đi tiêm chọc gì vào khớp gối xong chưa được 1 ngày thì đùi sưng lù lên, tràn khí khắp người. Lúc vào đến nơi HA không đo được nhưng BN vẫn tỉnh. Mình giải thích cho vợ và cô con gái BN, hai người phụ nữ chỉ biết nước mắt dàn dụa và khóc nấc lên, rằng chắc không qua được, BN sẽ tử vong sau vài tiếng nữa. BN vẫn tỉnh táo, và giờ thì mình lại nuối tiếc, rằng đã đặt ống luôn mà không để cho gia đình họ nói lời từ biệt.
Mình đã khởi động nhanh nhất có thể mọi thứ, xét nghiệm, đặt ống, đặt catheter, kháng sinh, hội chẩn. Chỉ còn thiếu tự tay cắt chân BN mà thôi.
Thế nhưng cậu BS ngoại (bằng tất cả sự bình tĩnh và không muốn làm bẩn thêm cái blog của mình, mình không muốn gọi là "thằng"), khi mà mình đã dọn sẵn mọi thứ chỉ chờ đưa BN đi mổ rồi sẵn sàng nhận về hồi sức, thì đủng đỉnh. Đầu tiên, trong khi mình sốt sắng chỉ BN cho hắn, giường 41 cách cửa vào 1 m, thì hắn đòi 1 cái khẩu trang, sau đó miệng lẩm bẩm chửi thầy mình "không thì lại ăn chửi"-trong khi thầy Đạt Anh không bao giờ động đả gì bác sĩ hội chẩn. Sau đó hắn lượn vòng, chìa tay đòi găng mà không thèm nói, ờ thì găng. Hắn đeo găng, rồi đề nghị mình ... bóc băng. Địt mẹ! Thế m đeo găng để làm cảnh à? Ờ thì bóc băng...
Sau đó là 1 lô các thứ mà mình chỉ muốn mửa vào mặt con người khoác lên bộ áo blu trắng ấy: Phải siêu âm mạch em ạ (địt mẹ khí tràn đầy da siêu âm cc à?) Phải chụp xquang ngực e ạ (vầng sẽ có nhưng để làm j? ) Phải đợi đông máu e ạ (vầng sẽ có ROTEM sau 30' nữa, chắc chắn trước khi a kịp trải toan bàn mổ) Huyết áp thế này không mổ được đâu (Mình cho Nor liều 0.3 thì huyết áp đã lên 150/70 rồi). Sau đó là một màn gọi điện lằng nhằng rồi bôi ra giải thích cho người nhà - hai người phụ nữ đang sửng sốt kia- rằng chả thể làm gì được, tôi sẽ cho vài chỉ định rồi để các bác hồi sức hồi sức nội khoa!!!
Mình đưa cho cậu BS đó tờ giấy, rồi bảo a viết ý kiến (viết đ' j thì viết) rồi ký và để số điện thoại vào. Xong cậu ta quay đít đi về.
Câu chuyện kéo dài trong tuyệt vọng, mình đã cố gắng tiếp tục mọi thứ, vừa để giữ BN, vừa để chờ đến 5h vào tua trực để khoa Ngoại đổi người. Nhưng đến lúc mình ra về, 6 giờ tối, 3 tiếng sau khi BN vào tới cửa, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ trừ Ngoại không mổ. Bn toan chuyển hóa nặng, tăng kali máu, HA giữ được nhưng nhịp bắt đầu chậm, QRS bắt đầu toác ra. Điều cuối cùng mình làm trước lúc về là gọi gia đình vào báo cho họ diễn biến và tiên lượng cực kỳ tồi trước mắt, rằng chả ai hồi sức được với một cái chân đang hoại tử theo giờ. Nhìn những ánh mắt ngỡ ngàng, bàng hoàng, đau khổ và chất chứa muôn vàn ân hận, lòng mình nặng trĩu chả thể làm gì hơn. Mình đi về vội vã - một cách chạy trốn.

Làm người bác sĩ hồi sức cấp cứu, đứng ở lằn ranh giữa sự sống và cái chết, điều đáng sợ với mình, chả phải cái chết, mà là tình người ở lằn ranh ấy... và cảm giác bất lực khi biết mà không thể làm gì hơn!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét