Thứ Hai, 1 tháng 6, 2020

Một chiều nào đó ngồi nghe thời gian trôi

Từ lúc về cứ cảm giác sống tạm bợ. Vẫn đầy lo toan và nỗi buồn. Những điều đáng vui nhưng vẫn để nỗi trống vắng xâm chiếm.

Những dự định cho tương lai vẫn xa vời và vô định. Nhìn xung quanh âu cũng thấy chạnh lòng. 

Lòng vẫn băn khoăn có nên quay lại cách sống vội hay không. Cách nghĩ về hạnh phúc dường như đã đổi khác rất nhiều. Vẽ ra một định nghĩa về hạnh phúc, rồi xem nó đang thiếu những cái gì. Những mảnh hạnh phúc còn thiếu đó dường như đã sẵn ở trong tay, nhưng chưa biết bao giờ hoàn thiện được.

Sống một mình thành quen, từ cách nghĩ và cách sống. Bạn bè, tri kỷ âu cũng khó tính hơn. Nhưng nghĩ lại, có lẽ đó là cách mình muốn sống lâu rồi, chả qua phải theo đuổi những mối quan hệ  trong cuộc sống mải miết suốt bao năm. Sau một năm "sống cho mình" đâm ra cái sự mặc kệ đời nó lại mạnh mẽ như vậy.

Thôi viết vài dòng, giữa những ngày hè nóng nực, trống vắng đến kỳ dị.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét