Thứ Tư, 22 tháng 9, 2021

Đã bao lâu...

 Hôm này đi làm về, vừa ngồi ăn vừa nghe bài hát mới của Nguyên Hà. Lặng một chút.


Nay ông anh nhắn tin độ này m nóng quá, gây hấn với nhiều người quá. 

Chiều lăn ra ngủ, tỉnh dậy ngẩn người ra một lát, thấy nhiều thứ đã qua thực sự. 


Một khoảng thời gian điên rồ, áp lực nhiều nhẽ. 


Tự nhiên nhận ra mình càng ngày càng muốn sống cô độc và lì lợm trước cuộc đời.

Đã bao lâu rồi mình quên mất cách sống hồn nhiên vô lo vô nghĩ, hết lòng với mọi người?

Đã bao lâu rồi mình đóng băng trái tim này lại trước bệnh nhân, và đeo đôi kính nghi kỵ với người xung quanh?

Đã bao lâu rồi, ước muốn duy nhất chỉ là an yên, và có lẽ... cô độc.


Tình yêu trong trái tim này đã trưởng thành hơn? hay đã chai sạn mất rồi?


Sáng nay mình đặt ống cho 2 ca covid. Đã lâu rồi mình mới nặng lòng như thế. Bệnh nhân thở nhanh, spO2 tụt, đặt ống là hiển nhiên. Nhưng bệnh nhân còn tỉnh táo, giải thích cho người ta: "chúng tôi cần đặt ống thở để hỗ trợ oxy cho bác", lòng chùng lại, vì có mấy ca thở máy sẽ sống đâu. Từ bao lâu rồi, mình không hỏi gì ngoài chuyên môn cả, vì biết rằng, đó là một con người, một cuộc đời mà có thể sẽ vuột mất dưới tay mình.

Xong lại nghĩ, có lẽ, ở giữa dịch dã đảo điên này, yêu thương cũng là điều xa xỉ, thậm chí trở thành thuốc độc cho tâm hồn.


Thèm một ngày thu an yên.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét