Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011

Ở ĐÓ, NHỮNG XÓ XỉNH HAY HO


HẾT NĂM NHẤT-NHỮNG SUY NGẪM VÀ CẢM NHẬN-BIẾN CHẤT-HIHI-SÔI NỔI
Ở ĐÓ, NHỮNG XÓ XỉNH HAY HO
Số 1 Tôn Thất Tùng, Đại học Y Hà Nội …
“ Đề bài: Hãy viết bài văn miêu tả dài vài nghìn từ miêu tả về trường của em.
Bài làm:
Em có một ngôi trường. Trường em rất to và đẹp. Em rất thích trường em.
Nhìn từ xa, ...chả thấy trường em đâu. Không phải vì "trường của em be bé, mọc ở giữa rừng cây...",  mà dù trường em lơn lớn, nhưng vẫn bị che bởi cả đống nhà dày đặc lố nhố ở phố Tôn Thất Tùng-con phố mang tên giáo sư ngoại khoa đáng kính của trường, và là con phố có …xe 12 chạy qua, hihi…”
Nếu có đề bài này cho e lớp 1 nào học Y, hẳn sẽ có 1 bài hay ho và ngây thơ như vậy, hì hì
Trường Y hiện ra đẹp đẽ giữa phố Tôn Thất Tùng như thế. Thềm A1 lặng im lắng nghe gió thổi rì rào, kể câu chuyện về mái trường trăm tuổi…Gọi là thềm A1, vì đó là bậc thềm lớn trước nhà A1, ngôi nhà mang dáng dấp xưa cũ kiểu Pháp. Một vẻ đẹp uy nghi, trầm mặc và hơi rêu phong cổ kính. Nhưng A1 mới chỉ làm vài năm nay, cùng với Bệnh viện Đại học Y. Tất cả được làm phỏng theo phong cách Pháp đầu tk XX, với những cây cột lớn, những mái vòm, và những con sơn lớn đỡ dưới mái ngói rất …An nam! A1 có 5 tầng, nhưng chỉ vào bên trong mới thấy. Nhìn bề ngoài chỉ thấy nó vút cao, và ở một chỗ rất cao ngẩng lên mới thấy, dòng chữ vàng lớn: “ĐẠI HỌC Y HÀ NỘI”; một hàng cau vua ở phía trước; những bồn mẫu đơn lúc nào cũng đỏ; một khoảng không rộng và cao vút, in hai lá cờ đỏ lên nền trời xanh; một hàng hoa ngọc lan và lộc vừng trải tít tắp.
Về cái nhà này, rất chi là tuyệt. Chả phải vì nó to đẹp, mà là vì nó rất thơm. Khi vào nhà A1, thứ mọi người thấy ngay là tượng Gs. Hồ Đắc Di – Người thầy đáng kính, hiệu trưởng đầu tiên của trường Y cách mạng. Nhưng thầy k thơm. Mùi thơm lan tỏa khắp, và luôn luôn ở nhà A1, là từ …nhà vệ sinh. Lại nói đến cái nhà vệ sinh này, hẳn nhiên nó hịn nhất trường; và điều thích thú nhất ở nó, tuyệt nhiên là nó rất thơm. Hì hì.
Nhà A1 rất tuyệt, mình thích nhất phía sau của nó. Phía sau giống hệt phía trước, chỉ khác chỗ có chữ “ĐẠI HỌC Y HÀ NỘI” thì thay bằng câu: “HIỀN TÀI LÀ NGUYÊN KHÍ QUỐC GIA”. Mình thích những bậc thềm ở đó, những bậc thềm rộng và sáng, ngồi đó rất tuyệt, nhất là những buổi chiều. Ngồi đó quay mặt ra bồn cây phía trước. Bồn cây được bọc xung quanh bằng 1 lối đi theo chu vi, và 1 lối thẳng vào cửa nhà A1, thành 1 hình số 8. Lối đi này rất tuyệt, đẹp và rất mát, dưới tán những cây j đó hơi tạp nham. Buổi chiều mọi người thường đi bộ ở đây như công viên. Nhưng nó tuyệt hơn vào sáng sớm, đi dưới những cái cây “có lá hình cái mông”-theo cách gọi của con Linh; và cũng tuyệt vào buổi tối, mờ mờ trong ánh sáng dịu mát của những cái đèn hình trụ, những cái đèn mà ban ngày như những cái cọc để người ta ngồi lên.
Đó, đó là khu A1- chỗ đẹp nhất Y!
Hm, đến Khu giảng đường Hồ Đắc Di. Đây là khu có lẽ cổ xưa bậc nhất, và hay ho bậc nhất. Trước nói về tên, nó được đặt theo người thầy đáng kính đã nói. Một niềm tự hào của trường Y! Khu giảng đường khá cũ, và dù sơn lại nó cũng chẳng thể mới hơn, mà cũng hay là có muốn sơn lại thì cũng sơn lại được rất ít. Chắc khoảng đã vài chục năm, từ những ngày mới ra khu này, nó được xây với một kiến trúc kì lạ. Không cổ kiểu pháp, cũng không mới hẳn như những nhà thời sau này. Nói tóm lại là rất đặc biệt. Đặc biệt tới nỗi nó luôn có cái để cho kẻ tò mò thấy hay ho. Dưới dòng chữ cũng màu vàng: “Khu giảng đường Hồ Đắc Di”, là một cái đồng hồ, dưới nữa là 1 cái cổng lớn chưa bao giờ thấy mở, nhìn vào …1 cái vườn có những cái ghế bằng bê tông chả ai ngồi bao giờ. Một lối đi ngang qua cái cửa đó. Và vì cửa luôn đóng kín, đâm ra nó như một chỗ tường bị thiếu và người ta vá vào 1 cái cửa bằng sắt lớn, tiện vá luôn cả mấy bậc thềm cho sinh viên lê la nữa. Thật ra nói vậy, nhưng khu này còn 2 lối vào ở 2 bên, lớn cũng không kém. Một bên trái cái cửa đó, vào sảnh có lịch giảng đường. Đó là cửa của khối nhà có Giảng đường 5, và có mỗi cái giảng đường 5. Giảng đường này rất hịn, ghế êm, có bàn nhỏ, và có điều hòa; nên các hội thảo rất hay tổ chức ở chỗ hịn hịn này. Một cái cửa nữa, to và giống cái cửa đóng kín hơn, ở bên phải. Nó mở vào 1 cái sảnh khác, lớn hơn, nhìn thẳng vào 1 cái cầu thang, quá nữa là 1 cái vườn hoang hoang khác. Cái cửa này là lối vào 2 khối nhà có 1 đống giảng đường. Đại để như thế. Nhìn từ cái cửa này khá đẹp, và nếu ngồi ở ban công tầng 2 thẳng trên nó còn đẹp nữa. Nhé, nhảy lên lan can, ngồi đu đưa cái chân nhìn ra lối vào B3. Những cây bằng lăng, xoan đào, và hay ho nhất là 1 cây phượng nom rất “dị”. Chúng vươn tán rợp mát, như cố che cho nửa con đường bên kia không được lũ cau vua che chở, và giấu giấu giếm giếm những mớ dây loằng ngoằng. Mùa nào đó, cái mùa có hoa bằng lăng tím, phượng đốt đỏ rực như cháy nhà B3 tới nơi, và hoa xoan đào trắng trắng, mát dịu đổ mùi ngan ngát, ngồi đây sáng sớm sẽ tuyệt biết bao nhiêu. Mùi thơm của hoa, mùi sương lạnh lạnh, 1 ít gió, và 1 nhiều hoa hoét như 1 bức tranh đổ màu bậy bạ của thằng nhóc nào, hoặc bức tranh trừu tượng của 1 ông họa sĩ nào. Chúng đủ làm no mắt, no mũi. Ờ, có khi có cả chim, vài con nhỏ tẹo, hót 1 điệu ti ti j đó, thế là no cả tai nữa. À lại nói chỗ ngồi ấy, tuyệt kinh khủng! Một í tưởng có lẽ xuất phát từ lòng thương yêu sinh viên tha thiết lắm, các thầy đã làm 1 cái giảng đường với rất nhiều lan can to bè bằng cả cái giường đơn, phủ đá trắng hơn nhám. Nó thật là lý tưởng để ngồi lê la túm tụm cãi nhau hoặc vật vờ tự kỉ, lý tưởng hơn để nằm, nhìn lên những ô văng rủ xuống kì kì rất thừa vật liệu. Chỗ ngồi kia, có 1 điều hay ho hơn mọi chỗ khác, là ở ngoài nó không phải là khoảng không như mọi cái ban công khác, mà là 1 cái mái mốc thếch thò ra. Và lí do được phỏng đoán: Chắc để cho thằng nào ngủ quên trót lăn xuống thì k rơi xuống tầng 1! Khùng thật!
Đó, khu giảng đường Hồ Đắc Di, những giảng đường đẹp, 1 tới 11, những lối đi, những ban công được thiết kế đầy hữu dụng, ngoài ra còn những xó xỉnh khuất lấp không tưởng nổi. Ví dụ là cái cầu thang thứ 3 cạnh giảng đường 10, nó chả thông với cái cửa nào cả, đơn thuần là từ tầng 1 lên tầng 2. Kì quặc là nó nằm sát với phía ngoài khu giảng đường, tức là chỉ cần quay ngược nó, thì sẽ có thêm 1 cái cửa nữa ở gần bộ môn Quân sự. nhưng k có, nên nó quay vào 1 lối đi nhỏ bên trong cực hiếm người qua lại. Và cũng thế, nên nó cả ngày chỉ có vài người đi qua, tự dưng thành địa điểm lý tưởng cho thằng nào thích tự kỉ tu luyện. Tiện nói cầu thang, lại có 1 cái nữa, rất giống với cái cửa đóng và cái cửa bên phải, nhưng nó nằm khuất tới hết kì 1 mình mới phát hiện. Và điều hay ho là nó thông thẳng lên tầng 2! Cũng chính nhờ phát hiện nó, mình mới biết có cái giảng đường 11B ở sau giảng đường 5! Ờ, như vậy k phải khối này chỉ có giảng đường 5, hay thật! Và nó cũng thật vắng, lại là địa điểm hay ho cho đứa nào muốn tu luyện yên tĩnh!
Và phải tới đợt thì, vào khu này ta mới thấy hết được ý nghĩa những kiến trúc ấy. Những giảng đường tự học ngồi chật cứng, ở hành lang vài thằng túm tụm ở những cái ban công để thỏa sức la hét và cãi cọ, và những xó xỉnh yên bình thi thoảng có chuột gián, thì là nơi để những tên nào chuẩn bị phát điên, muốn tìm 1 cái hoang đảo có thể chưng dụng tạm, trước khi tìm được cái hoang đảo của mình! Ờ, quên còn chưa nói về bức phù điêu ở gần cái cửa đóng, và cái sảnh đá bóng được ở trước giảng đường 5.
Mới có 2 chỗ mà bài viết này đã dài quá, nhưng không muốn ngắt nhỏ nữa. Thôi thì viết nốt về cái cầu thang đôi hay ho, niềm tự hào yêu dấu của dân Y, một cái cầu thang tuyệt đẹp! Lần đầu tiên mình nhìn thấy nó là 1 buổi trưa, đi từ lối phía bệnh viện, một cảm giác kì lạ và thích thú. Cầu thang đôi nằm giữa 2 nhà B1 và B2, chặn giữa cái lối đi thơ mộng đầy rêu giữa chúng, như cái gạch ngang của 1 chữ H khổng lồ, và đúng là nhìn bằng Google Earth, nó là 1 chữ H thật, hay ho ghê luôn. Và vì là 1 cái cầu thang, nên trước hết nó là 1 cái cầu thang. Nó là cầu thang cho B1 và B2, từ tầng 1 tới tầng 3. Như thể đó là 2 cái cầu thang riêng biệt của 2 cái nhà, và 1 ngày đẹp trời bị lôi ra cho dính vào nhau, làm trơ ra những đường zích zắc nom thật ngộ. Và cũng thật hay ho và rất tuyệt khi ngồi trên cầu thang đôi, hì hì.Không phải mình chưa nhìn thấy cái cầu thang lộ thiên nào; có những cái đơn ở sườn những cái nhà, có ít hơn vài cái đôi mình đã nhìn thấy, nhưng quả thực kiểu cách, tỉ lệ, và vô số đường zích zắc đẹp mắt, và 1 sự bổ khuyết với 1 lối đi thơ mộng lại càng làm nó trở thành đặc biệt và gây nên sự thích thú. Có 1 cái thú nữa ở chỗ này, là ngồi trên nóc hành lang B1-B2. Có lẽ nó không phải cái cầu thang, nhưng có sự liên quan mật thiết, như kiểu tá tràng với tụy vậy, nên nghĩ đến cầu thang đôi hẳn không thể quên cái lối này. Hiển nhiên cầu thang nối tầng 1 với tầng 2, tầng 2 với tầng 3, do là đôi nên nối 1 này với 2 kia, một cách hay ho và chằng chịt. Nhưng ngặt 1 nỗi là k có 1 này với 1 kia, thế là sinh ra cái lối đi này, và lại vì có lối đi hẳn có mái che, thế là có chỗ này. Keke. Và khu này khá yên tĩnh, bên ngoài những hành lang bộ môn thép đâm tua tủa, thế nên ăn uống kiểu picnic trong trường thì chỗ này thực hợp lí. Ngồi dưới, bên lối đi, dưới mấy cái gốc cây cũng được, nhưng chả hiểu tại sao hì hục trèo lên cầu thang đôi, nhảy tót lên nóc hành lang này lại làm người ta hứng thú tới thế. Và nói chung nhảy lên đây đúng là tuyệt! Chỗ này cũng gắn với những buổi trưa đi thực tập giải phẫu về, ăn xong còn nửa tiếng đi thực tập sinh, vài ku rủ rê ngồi nhá bài thực tập, hoặc kiếm chác 1 “giấc mơ trưa” yên ả; và những buổi thi đi sớm, ngồi tùm lum tùm la…
Đại khái là như thế, còn những chỗ hay ho khác nữa, nhưng chỉ viết thế thôi. Hì 



Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2011

“TẬP HUẤN”& DƯ ÂM

HẾT NĂM NHẤT-NHỮNG SUY NGẪM VÀ CẢM NHẬN-BIẾN CHẤT-HIHI-SÔI NỔI
“TẬP HUẤN”& DƯ ÂM
Kể tiếp sau những ngày tháng mệt phù đi tiếp sức, sáng 10/7, sau khi chui vào A1, đi thang máy và được mấy chú công an hộ tống như hôm trước, mọi người gào hét, nhảy nhót ở đằng sau. Và kết quả là:
Thật là tuyệt!
Buổi trưa, về dẹp 1 ít, lên Thiên Sơn, lần thứ 3 lên Thiên Sơn chứ k ra cống nữa. Và lần này k rẽ phải mà rẽ trái. Hehe. Và bla bla, ăn uống thật khủng khiếp!
Về phòng lại nhảy lên lan can, chờ mỏi cổ cái chìa khóa như mọi khi, năn nỉ cu Vinh gãy lưỡi. Xong thế nào cũng chả nhớ, à, có họp phòng, a Chưởng rất thích họp phòng, hic. Tối lại tung tăng đi xem phim, qua chém gió. Thật hí hớn!
Hôm sau ngủ nướng, sướng dã man!, dọn đồ, trả con Huyền cái quạt. lại đợi…
Xuống bảng tin chờ, chờ tiếp. ặc. keke, cuối cùng đâu cũng vào đấy. Nhảy lên xe, và lại bắt đầu hát hò. Hát ầm ĩ át cả radio. Nản, khà khà. Xong tới nơi, nhảy nhót đâu đó, chạy loăng quăng quanh 1 cái hồ. Khu này rộng thật đấy! Trưa ăn kham khổ, ẹc. Chiều đi tìm kho báu. Nhớ: “-Á, đội mình có thằng Dũng á? Quả này tèo chắc rồi !” hehe, và tèo thật. Thế là trong khi 3 đội kia tranh nhau kho báu j đấy, đội mình vẫn say mê bên mấy con chó béo mụp và nom mặt đần đần. khì, thật là chuối! Xong. Vượt dự kiến, móc ra chỗ trượt cỏ. Chả biết vì lí do nào đó, thật hay ho là k ai phục vụ, thế là cả hội tìm cách lăn như những con j đó, tất nhiên k phải con người. Ai cũng thật hài hước! Í tưởng hay ho nhất ngày: “trượt từ sườn”. Và ultra! Thật là khủng khiếp. À, trước đó có í tưởng hay thứ nhì: xếp hình 1 quả tim, và kết quả thật tởm, sau khi bị cỏ cắm cho lỗ chỗ đầy người. Sau cả lũ nhảy nhót, trượt xuống, chạy lên, quay, chụp, chạy ầm ầm, ai nấy lo lắng đi tắm! Ẹc, màn này k đỡ được.
Tối mới khủng, “về nhà Huy nhé mọi người ơi”. Sáng đã nghe a Hoàng dọa dẫm. hehe, lên xe lại nghe dọa. Một dấu chấm hỏi to tướng. Nhưng vất đấy. Hát nào,…. ầm ĩ tới độ đi đâu cũng có khán giả. Hehe. Và bữa tối thịnh soạn và khủng khiếp! Sù oẹt! Tất cả ok, trừ 11 h mới về và vụ tan tành trò bói nến. Lên xe về, nửa đêm, lại ầm ĩ. Về đến cổng bị nhắc nhở, hehe, vẫn hát. Đội mình khủng thật! Ờ, trăng sáng. Thật là chán khi biết kho báu là trò bói nến, nhưng lại èo mất. L Đi xem ít phim, một vài thứ khác. Giang-ông anh cùng phòng mình khá là tốt. hì hì.
Sáng hôm sau lại ngủ nướng, mưa núi buồn buồn. Buồn …ngủ tiếp! J Hơ, gõ tới đây mới phát hiện WORD gõ được biểu tượng cảm xúc. Hihe J
Ờ, xong đi đá bóng, sau khi vạ vật cho mấy con chó béo múp và nom mặt đần đần liếm tay, và chém gió trước lồng con khỉ. Nhận xét kì lạ: “-Uầy, m giống con này thế!” Chắc là người khác thì tự kỉ mấy ngày, mình thì chỉ thấy băn khoăn chả lẽ thật. Hờ hờ. Đi đá bóng. À, quên trước tuốt cả đống này là une promenade lớn hơn, vòng qua Hồ Cá sấu, nơi có mấy con cá sấu rêu mốc, và 1 cây Sấu. hay ho. Và 1 vòng mát ơi là mát đi trên triền núi. Hoa mua nở nhiều, đẹp. Chém gió tưng bừng, nửa đường thấy mình cầm tinh con kì đà. Ha ha. …..Rồi, sau đó là vụ đá bóng. Lại 5 nam 5 nữ, lại k sút, lần này tiến bộ là được …giải phóng khỏi phụ nữ! Đá hay tuyệt, mỗi tội nắng. Nghỉ, khai quật được chị Hà, người béo múp, và hay ho là người có nhúm lông ở chỗ sụn giáp-ẹc, chỗ này sặc mùi bệnh nghề nghiệp quá. Keke. Và chị í cũng thật hay ho.
Buổi trưa lại ngủ mất trong khi đói, xem tí phim của nhóc Huyền- tên lúc nào cũng mang lap đi xem phim. K hiểu, xem mọi người “chém”. Ôi!...Sau khi mầm đá tan thành nước, cuối cùng cũng được ăn. Ăn xong đi rửa bát và lại chạy qua chỗ bọn chó béo múp và mặt đần đần. K nghỉ, đi leo lên núi, khủng thật! Và, phát hiện lý thú và vĩ đại, k phải cái thác hay cái suối mà lúc ấy mới thấy, mà là …hehe. Ở đây có vắt! Ôi trời! Đi về, nhìn lại đoạn đường mệt mỏi đã đạt được: Ôi có tí thế thôi à?! Mệt dã man, buổi chiều chạy loăng quăng, tới giờ về, thật k mơ được: thay nước bể bơi! Mình còn mỗi cái quần cuối cùng, ặc ặc…
Đi về yên ắng, có lẽ vì a Chưởng đổi xe; nhìn kĩ hơn a Quốc Anh, được dạy kĩ bài …, hay tuyệt!
Về trường, tâm trạng thật tốt, chạy loăng quăng qua các phòng, chào mọi người. chạy qua phòng 414 dù chả còn khỉ k ở đó. Bibi các a, hehe. Và thằng Tùng củ chuối, câu cuối cùng nó nói với mình khi về nghỉ hè là: “-Lan có chuyện j thì tớ hỏi tội cậu!” Ôi trời!. Thế là lục cục, đi con đường mà như ngày nào cũng đã đi. 26-07. hihi. Tối, k qua Nguyễn Chí Thanh, hì, giờ vẫn chưa qua. Và, phát hiện vĩ đại: khai quật được một mống dám nghe mình chém suốt 2 tiếng mà vẫn đủ can đảm: “C nói tiếp đi!” Uầy, xúc!
Ôi là, ôi quê hương! Nhảy vào nhà gửi xe, hài hước. Sau một hồi chém gió, bị chị trách móc mấy câu, cuối cùng cũng về tới nhà. Hì hì
Và đây là những j hay ho về chuyến này:
-         Những cái đầu tiên: lần đầu tiên đi dài ngày thế, lần đầu tiên ngủ trên giường tầng, lần đầu tiên ngủ k mắc màn, lần đầu tiên thức tới 2 rưỡi sáng chỉ để chém gió và nghe hù dọa, lần đầu tiên trải lòng như thế với mọi người, lần đầu tiên hát to như thế, và lần đầu tiên nhảy lên lan can tầng 4 đu đưa, lần đầu tiên đi trà chanh, lần đầu tiên học được trò quay về quá khứ, và lần đầu tiên bị đánh giá thiếu iod, sau những nỗ lực đến …bất lực của mọi người; lần đầu tiên chui lên tầng 5 E2, lần đầu tiên…thấy không TV và máy tính thoải mái như thế, …và còn những cái lần đầu tiên, như lần đầu tiên tự hào như thế về trường Y, lần đầu tiên cảm thấy lớn như thế, lần đầu tiên đứng ra giữa đường, và thấy trách nhiệm, vui vui niềm vui bé nhỏ, lần đầu tiên thấy mình thật có tổ chức, là 1 cái j đó trong một tổng thế…
-         Người ấn tượng nhất: a Lê Năng Hà Chưởng, cái tên kì quặc thường được gọi là Thiểu Năng Vãi Chưởng. hihe, a này, với a Huy béo có sở thích kì lạ với hát hò. A Chưởng đặc biệt thích Kotex White, cái này thật …chuối! Hà hà
-         Ngoài ra, những thú vị về “lãnh đạo” : a Vũ Anh rất ghê, a Hải rất hiền và trầm trầm thế nào đó, còn chị Linh rất hài, và hay ..ngủ gà giữa đường…
-         Xem nào, còn a Dương hay ho, thích nhất cái mắt a này, con người thật tuyệt. Và chị Hà nữa, người béo múp và… k phải có khuôn mặt đần đần. ha ha
-         Khai quật vĩ đại nhất: Một tên dám nghe mình chém, dù với bộ mặt, mà nói hơi xúc phạm là hơi ngu: mắt to, nhìn chắm chằm thật nản, và luôn miệng hỏi củ chuối hơn cả hỏi xoáy đáp xoay. Hihe, nhưng thế nào, dù chuối, cũng là lần đầu tiên có đứa nghe mình nói lắm như thế, nhưng công nhận là hắn khá thành công khi có thể dụ dỗ mình nói nhiều như vậy…
-         Những j quý báu nhất: đó là những trải nghiệm, cách sống, cách làm việc và cách hòa mình vào mọi người, những tình cảm mới trong sáng, những niềm vui không j nói hết được…
Thật là tuyệt! J

Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2011

SÔI NỔI, HÌ


HẾT NĂM NHẤT-NHỮNG SUY NGẪM VÀ CẢM NHẬN-BIẾN CHẤT-HIHI-SÔI NỔI
Vài lời ngỏ: Đã lâu lắm rồi kể từ khi ta tạm gác bút ở Chương 1. Vốn định viết thêm vài bài viết ở Chương 1 nữa, nhưng làm cái j cũng phải có hứng, nên không viết nữa; quyết định viết Chương 2, sau bao lâu ấp ủ, sau một kì thi dài và vất vả, sau những ngày đầu của mùa hè đầy sôi động. Hôm nay ngồi nhà đánh báo cáo cho chị, quyết định viết trở lại: Chương 2:
SÔI NỔI, HÌ
Bài này chả theo đúng thứ tự j cả. Theo trình tự đáng lẽ nó phải viết cuối cùng, nhưng trình tự do con người đặt ra. Hihi, vì đang có hứng với cái này nhất.
Đó là vụ tình nguyện, đơn giản thôi, đó là vụ Tiếp sức mùa thi. Một vài ngày, không hẳn ngắn ngủi, nhưng mình cảm thấy trôi mau, những ngày đầy xúc cảm và đầy những bài học chưa từng được dạy.
Mình k trong Đội tình nguyện của trường, vấn đề làm thối ruột suốt mấy ngày hồi kì 1. Kệ, và cũng k chém chuyện Chương 1 nữa. Một ngày đẹp trời, ku Sơn trưởng dụ dỗ a e đi Tiếp sức, đi. Vụ tuyển thêm tình nguyện viên chán èo. Có mỗi mấy mống. và, và , và… bla bla. ..chật gd 11. Không tưởng tượng nổi. Và sau vụ phỏng vấn rất là j đó, “28/6”-thứ duy nhất còn đọng lại, sau khi nó bon chen được vào giữa mớ 80 câu Sinh trong cái đầu mình. Nhớ: “- Nếu k được đi e buồn k? Câu này chị Linh hay a Hải hỏi k biết” “Hm, k buồn e k là người, …” bla bla chán, chắc a chị bị khủng bố rồi. hehe
28/6, bình yên
7/7 nhắn nhủ thêm vài ku, rất nhiều thứ linh tinh, cuối cùng còn mỗi mình mình. 2h30 tới ktx. Đi loăng quăng. Nhận phòng. Ôi…và việc làm đầu tiên …(cái này bí mật, hê hê) Tối đi ăn chung ở Thiên Sơn, họp phòng, k nhớ hát hò khủng khiếp ở đâu đó
Sáng 8/7, dậy sớm 4h45 như đã hẹn…mỏi miệng: “Đây nhá, đây là khu gd HDD, e đi thẳng có cái cửa chỗ kia nhé, …còn bên phải là khu B3, e rẽ phải qua lối đó nhé…”. Và trò vui nhất là làm quen được với mấy bác phụ huynh, hehe. Nhớ: “-Ôi e nhà cô gà lắm, biết mỗi học thôi, chả đi đâu bao giờ nên bố mẹ lo lắm…” và tự hào “-Hì, e lớn rồi cô cho e tự lập chứ ạ, đây nè, sau 1 năm ở Y, bọn cháu thế này đấy, hi hi”. Chouette!
Chiều ngủ nướng, xuống sân chơi đá bóng+ kéo co. kết cục tất cả hỉ hả về phòng, chân đau , họng rát. Nhưng mà vui. Hihi. Chiều tối ngồi trên lan can, hát ầm ĩ với mọi người. tởm thật! Tối đi xem xxx, keke. Nhớ: “-Các e đừng quay phim chụp ảnh nhé…” hí hí
Sáng 9/7, vào trận. làm ở trường, tuyệt! k phải nói nữa. Câu hỏi duy nhất còn lại là “”…hì hì. Trưa mệt rã chân, Thiên Sơn. Chiều ngồi ngáp ruồi, sau khi cập lực. Tiếp là 3 tiếng faire une promenade chả rồ man tic tẹo nào. Nhưng cũng hay, và bắt đầu nó nhìn mình. Ẹc Chiều tắc đường, mệt, vui ơi là vui í. Lại chém tích cực hơn. Và phát hiện chị Linh k tởm bằng a Vũ Anh. Keke
Tối ngồi lê la ở bảng tin, cười sằng sặc. Chưa bao giờ thấy thích quảng cáo Kotex và Kangaru đến thế. ẹc. Khuya lê la ngoài cổng, rồi bò lên tầng 5 E2. a Hiếu cũng k biết. K ngờ ngoài gd HDD E2 cũng khá là tuyệt. Bị lừa tình, xuống vật vờ nghe a Dương và Đăng dọa ma. Đoán sống đoán chết, một tai nghe trò bùa ngải của chị Trang, bên kia a Huy với a Dương hù dọa. Mệt, 2h30 mới ngủ. tệ hại
Sáng díp mắt, xong công việc khá êm xuôi. Được bổ sung thêm 1 bịch sữa, à quên đấy là cắt nửa cái bánh mì. Lại nói đến ăn, nhắc lại tối trước ngồi lê la ở cống. Chuối k tưởng. Nhớ: “Yêu nhau trong sáng…”keke
Đó, sáng 10/7 êm xuôi, ngồi nói chuyện về mấy con chó, nhiều phát hiện lí thú. Ờ lại nhớ tới tối trước, đi trà chanh, học được trò trở về quá khứ. Bị nghi ngờ thiếu iod nhất đội.
Trưa 10/7 thật vui vì được ăn uống với các thầy. Lại nhớ, chiều 8/7 là lần đầu tiên thấy thầy Hinh. Hehe.
Tạm thế đã. Còn phần suy nghĩ mai chém, vì muỗi quá. Hihi
Ôi có mưa…:-x