Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2011

“TẬP HUẤN”& DƯ ÂM

HẾT NĂM NHẤT-NHỮNG SUY NGẪM VÀ CẢM NHẬN-BIẾN CHẤT-HIHI-SÔI NỔI
“TẬP HUẤN”& DƯ ÂM
Kể tiếp sau những ngày tháng mệt phù đi tiếp sức, sáng 10/7, sau khi chui vào A1, đi thang máy và được mấy chú công an hộ tống như hôm trước, mọi người gào hét, nhảy nhót ở đằng sau. Và kết quả là:
Thật là tuyệt!
Buổi trưa, về dẹp 1 ít, lên Thiên Sơn, lần thứ 3 lên Thiên Sơn chứ k ra cống nữa. Và lần này k rẽ phải mà rẽ trái. Hehe. Và bla bla, ăn uống thật khủng khiếp!
Về phòng lại nhảy lên lan can, chờ mỏi cổ cái chìa khóa như mọi khi, năn nỉ cu Vinh gãy lưỡi. Xong thế nào cũng chả nhớ, à, có họp phòng, a Chưởng rất thích họp phòng, hic. Tối lại tung tăng đi xem phim, qua chém gió. Thật hí hớn!
Hôm sau ngủ nướng, sướng dã man!, dọn đồ, trả con Huyền cái quạt. lại đợi…
Xuống bảng tin chờ, chờ tiếp. ặc. keke, cuối cùng đâu cũng vào đấy. Nhảy lên xe, và lại bắt đầu hát hò. Hát ầm ĩ át cả radio. Nản, khà khà. Xong tới nơi, nhảy nhót đâu đó, chạy loăng quăng quanh 1 cái hồ. Khu này rộng thật đấy! Trưa ăn kham khổ, ẹc. Chiều đi tìm kho báu. Nhớ: “-Á, đội mình có thằng Dũng á? Quả này tèo chắc rồi !” hehe, và tèo thật. Thế là trong khi 3 đội kia tranh nhau kho báu j đấy, đội mình vẫn say mê bên mấy con chó béo mụp và nom mặt đần đần. khì, thật là chuối! Xong. Vượt dự kiến, móc ra chỗ trượt cỏ. Chả biết vì lí do nào đó, thật hay ho là k ai phục vụ, thế là cả hội tìm cách lăn như những con j đó, tất nhiên k phải con người. Ai cũng thật hài hước! Í tưởng hay ho nhất ngày: “trượt từ sườn”. Và ultra! Thật là khủng khiếp. À, trước đó có í tưởng hay thứ nhì: xếp hình 1 quả tim, và kết quả thật tởm, sau khi bị cỏ cắm cho lỗ chỗ đầy người. Sau cả lũ nhảy nhót, trượt xuống, chạy lên, quay, chụp, chạy ầm ầm, ai nấy lo lắng đi tắm! Ẹc, màn này k đỡ được.
Tối mới khủng, “về nhà Huy nhé mọi người ơi”. Sáng đã nghe a Hoàng dọa dẫm. hehe, lên xe lại nghe dọa. Một dấu chấm hỏi to tướng. Nhưng vất đấy. Hát nào,…. ầm ĩ tới độ đi đâu cũng có khán giả. Hehe. Và bữa tối thịnh soạn và khủng khiếp! Sù oẹt! Tất cả ok, trừ 11 h mới về và vụ tan tành trò bói nến. Lên xe về, nửa đêm, lại ầm ĩ. Về đến cổng bị nhắc nhở, hehe, vẫn hát. Đội mình khủng thật! Ờ, trăng sáng. Thật là chán khi biết kho báu là trò bói nến, nhưng lại èo mất. L Đi xem ít phim, một vài thứ khác. Giang-ông anh cùng phòng mình khá là tốt. hì hì.
Sáng hôm sau lại ngủ nướng, mưa núi buồn buồn. Buồn …ngủ tiếp! J Hơ, gõ tới đây mới phát hiện WORD gõ được biểu tượng cảm xúc. Hihe J
Ờ, xong đi đá bóng, sau khi vạ vật cho mấy con chó béo múp và nom mặt đần đần liếm tay, và chém gió trước lồng con khỉ. Nhận xét kì lạ: “-Uầy, m giống con này thế!” Chắc là người khác thì tự kỉ mấy ngày, mình thì chỉ thấy băn khoăn chả lẽ thật. Hờ hờ. Đi đá bóng. À, quên trước tuốt cả đống này là une promenade lớn hơn, vòng qua Hồ Cá sấu, nơi có mấy con cá sấu rêu mốc, và 1 cây Sấu. hay ho. Và 1 vòng mát ơi là mát đi trên triền núi. Hoa mua nở nhiều, đẹp. Chém gió tưng bừng, nửa đường thấy mình cầm tinh con kì đà. Ha ha. …..Rồi, sau đó là vụ đá bóng. Lại 5 nam 5 nữ, lại k sút, lần này tiến bộ là được …giải phóng khỏi phụ nữ! Đá hay tuyệt, mỗi tội nắng. Nghỉ, khai quật được chị Hà, người béo múp, và hay ho là người có nhúm lông ở chỗ sụn giáp-ẹc, chỗ này sặc mùi bệnh nghề nghiệp quá. Keke. Và chị í cũng thật hay ho.
Buổi trưa lại ngủ mất trong khi đói, xem tí phim của nhóc Huyền- tên lúc nào cũng mang lap đi xem phim. K hiểu, xem mọi người “chém”. Ôi!...Sau khi mầm đá tan thành nước, cuối cùng cũng được ăn. Ăn xong đi rửa bát và lại chạy qua chỗ bọn chó béo múp và mặt đần đần. K nghỉ, đi leo lên núi, khủng thật! Và, phát hiện lý thú và vĩ đại, k phải cái thác hay cái suối mà lúc ấy mới thấy, mà là …hehe. Ở đây có vắt! Ôi trời! Đi về, nhìn lại đoạn đường mệt mỏi đã đạt được: Ôi có tí thế thôi à?! Mệt dã man, buổi chiều chạy loăng quăng, tới giờ về, thật k mơ được: thay nước bể bơi! Mình còn mỗi cái quần cuối cùng, ặc ặc…
Đi về yên ắng, có lẽ vì a Chưởng đổi xe; nhìn kĩ hơn a Quốc Anh, được dạy kĩ bài …, hay tuyệt!
Về trường, tâm trạng thật tốt, chạy loăng quăng qua các phòng, chào mọi người. chạy qua phòng 414 dù chả còn khỉ k ở đó. Bibi các a, hehe. Và thằng Tùng củ chuối, câu cuối cùng nó nói với mình khi về nghỉ hè là: “-Lan có chuyện j thì tớ hỏi tội cậu!” Ôi trời!. Thế là lục cục, đi con đường mà như ngày nào cũng đã đi. 26-07. hihi. Tối, k qua Nguyễn Chí Thanh, hì, giờ vẫn chưa qua. Và, phát hiện vĩ đại: khai quật được một mống dám nghe mình chém suốt 2 tiếng mà vẫn đủ can đảm: “C nói tiếp đi!” Uầy, xúc!
Ôi là, ôi quê hương! Nhảy vào nhà gửi xe, hài hước. Sau một hồi chém gió, bị chị trách móc mấy câu, cuối cùng cũng về tới nhà. Hì hì
Và đây là những j hay ho về chuyến này:
-         Những cái đầu tiên: lần đầu tiên đi dài ngày thế, lần đầu tiên ngủ trên giường tầng, lần đầu tiên ngủ k mắc màn, lần đầu tiên thức tới 2 rưỡi sáng chỉ để chém gió và nghe hù dọa, lần đầu tiên trải lòng như thế với mọi người, lần đầu tiên hát to như thế, và lần đầu tiên nhảy lên lan can tầng 4 đu đưa, lần đầu tiên đi trà chanh, lần đầu tiên học được trò quay về quá khứ, và lần đầu tiên bị đánh giá thiếu iod, sau những nỗ lực đến …bất lực của mọi người; lần đầu tiên chui lên tầng 5 E2, lần đầu tiên…thấy không TV và máy tính thoải mái như thế, …và còn những cái lần đầu tiên, như lần đầu tiên tự hào như thế về trường Y, lần đầu tiên cảm thấy lớn như thế, lần đầu tiên đứng ra giữa đường, và thấy trách nhiệm, vui vui niềm vui bé nhỏ, lần đầu tiên thấy mình thật có tổ chức, là 1 cái j đó trong một tổng thế…
-         Người ấn tượng nhất: a Lê Năng Hà Chưởng, cái tên kì quặc thường được gọi là Thiểu Năng Vãi Chưởng. hihe, a này, với a Huy béo có sở thích kì lạ với hát hò. A Chưởng đặc biệt thích Kotex White, cái này thật …chuối! Hà hà
-         Ngoài ra, những thú vị về “lãnh đạo” : a Vũ Anh rất ghê, a Hải rất hiền và trầm trầm thế nào đó, còn chị Linh rất hài, và hay ..ngủ gà giữa đường…
-         Xem nào, còn a Dương hay ho, thích nhất cái mắt a này, con người thật tuyệt. Và chị Hà nữa, người béo múp và… k phải có khuôn mặt đần đần. ha ha
-         Khai quật vĩ đại nhất: Một tên dám nghe mình chém, dù với bộ mặt, mà nói hơi xúc phạm là hơi ngu: mắt to, nhìn chắm chằm thật nản, và luôn miệng hỏi củ chuối hơn cả hỏi xoáy đáp xoay. Hihe, nhưng thế nào, dù chuối, cũng là lần đầu tiên có đứa nghe mình nói lắm như thế, nhưng công nhận là hắn khá thành công khi có thể dụ dỗ mình nói nhiều như vậy…
-         Những j quý báu nhất: đó là những trải nghiệm, cách sống, cách làm việc và cách hòa mình vào mọi người, những tình cảm mới trong sáng, những niềm vui không j nói hết được…
Thật là tuyệt! J

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét