14/2, Valentine, đoạn chat cuối cùng...
Ừ nhé. Chưa unfriend cậu, nhưng đã gỡ amie proche, không afficher dans le fils d'actualité, cũng déactiver la discusion instannée rồi. Vậy là cậu sẽ không xuất hiện trên news feed của tớ, cũng không thấy cậu online nữa. Không còn chờ đợi sự xuất hiện của cậu nữa. Tại sao ư? 3 năm - một thời gian quá dài cho một tình cảm đơn phương, hoặc quá đủ để chôn vùi nhiều kỷ niệm, hoặc để thay đổi cậu, hoặc thay đổi tớ, hoặc để tớ gặp bao nhiêu người con gái khác nữa. không phải là cậu. không phải người con gái trong sáng, một nỗi niềm dịu nhẹ trong miền ký ức những ngày cấp 3 của tớ... Đấy, bạn tớ bảo tớ thế. Tớ vẫn bảo nó Sở Khanh, nó đểu. Nhưng chính tớ bắt đầu thấy không chắc chắn. tớ sợ. Tớ sợ rằng tất cả chỉ là ảo tưởng. Rằng cậu chẳng qua là người đi qua, chợt tốt với tớ đúng lúc tớ cô đơn và buồn nhất; rằng cậu là hình ảnh tớ không bao giờ vượt qua được nên mãi mãi tớ muốn chinh phục; hay cậu là người đồng điệu hiếm hoi, về hiểu biết, về cách sống lắm mộng mơ mà tớ đã sống, rồi lại băn khoăn muốn thay đổi. Hay cậu là cái gì đó xa xăm của quá khứ, được đóng băng trong pha lê chứ không phải người đứng trước mắt tớ.
Có thể lắm. tớ ảo tưởng, về một tình cảm chưa bao giờ có, hoặc tớ đã nhận lầm tình cảm tớ dành cho cậu, và ảo tưởng rằng 3 năm qua tớ chung thủy với một tình cảm, chả qua là một thói quen, một nếp nghĩ không muốn thay đổi, như không bỏ đi một món đồ cũ mà thôi. Ừ, chắc thế. Tớ luôn nghĩ cậu sẽ ở chỗ nào đó ở phía bên kia con đường, và đợi tớ. trong lúc tớ ở Y, trong những ngày tháng bận rộn... Có cậu, nghĩa là tớ sẽ không rẽ ngang ở đâu, không vì ai nữa mà sao lãng việc học hành? Ừ. Tớ cũng chả biết nữa. Nhiều câu hỏi nữa. Nhưng cuối cùng tớ tự hỏi: Có chăng tất cả chỉ do mình tự huyễn hoặc mà ra?
Cậu bảo cậu ghét cách nói chuyện của tớ. Ừ. Chả hiểu sao riêng với cậu tớ có cách nói chuyện khác. Mọi người luôn bảo tớ thô quá. Nhưng với cậu tớ thường cố gắng thế nào đó, không rõ, nhưng kiểu nhẹ nhàng và lãng mạn một chút. Đấy là một góc con người tớ mà chỉ với cậu tớ thể hiện. Nhưng càng ngày tớ càng thấy nói chuyện với cậu khó khăn và tớ không còn là tớ nữa, dù tớ luôn bảo dù gì thì chả có gì thay đổi được tớ. Ừ, cậu bảo cậu ghét cách nói chuyện của tớ, tớ xem lại những cuộc nói chuyện của chúng ta. với một cái nhìn khác. Tớ chợt nhận thấy rằng: gần như tất cả các cuộc nói chuyện là tớ bắt đầu trước, rồi cậu sẽ reply lại một cách khó khăn và chả bao giờ hào hứng. Tớ luôn là người nói mà không có người nghe. Rồi cậu sẽ out lúc nào đấy, khi cậu chán. Tớ chả bao giờ giận, hoặc giận rồi lại quên và bắt đầu một cuộc nói chuyện y như thế.
Hm. Có lẽ tớ vô duyên và luôn làm cậu khó chịu, như một người bạn của tớ. hm
Tớ không biết nữa. Có thể người tớ thích không phải là cậu. mà là cậu của 3 năm về trước. Tất cả những thứ tớ có về cậu, là những kỷ niệm, vài lần gặp nhau ngắn ngủi và những đoạn chat không đầu không cuối. không biết nữa. Cậu luôn là gì đó với tớ, luôn làm tớ hồi hộp và vui sướng, nhưng cũng làm tớ buồn mà chả biết trách ai. Nếu ai đó nhắn tin hay chat với tớ như cậu, tớ sẽ không bao giờ tha thứ. Nhưng cậu tớ luôn giận, rồi lại vui sướng khi cậu nhắn lại 1 tin.
Nhưng thôi, giờ tớ sẽ thấy bình an. Tớ không muốn tiếp tục làm cậu khó chịu, cũng không muốn tự làm thương tổn lòng tự tôn của tớ. Từ giờ tớ sẽ là tớ, kiêu ngạo và lịch sự với người lạ, thoải mái và thô lỗ với bạn bè. Cậu sẽ mãi là một mảnh pha lê của quá khứ mà tớ gìn giữ... nhưng cũng sẽ là một người bạn không thân mà tớ sẽ luôn lịch sự.
...."...Người mỉm cười nơi ngõ vắng
Bỏ quên phía sau một mùa lá về trên con đường..."
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét