"Chính mình"-không hẳn là tất cả con người, mà đó là những góc yếu đuối, những thứ "giá trị" với bản thân mình.
Hôm qua, 29/10, cỡ 3h chiều, Glasgow <13 điểm, lơ mơ, hạ áp do thay đổi tư thế, ngã xước mặt, rách cằm chảy máu long tong đầy góc sân, ở nhà một mình, hoàn toàn sợ hãi và cô độc.
Đã nằm ở sân, đi lại, lấy khăn mặt lau máu tới đỏ cả khăn, soi gương tự đánh giá cần khâu 3 mũi, lấy ví chuẩn bị sẵn tiền, xem lại đồng hồ xem hôm nay là ngày bao nhiêu, mở nồi tôm ra để nhớ lại trưa nay như thế nào. Hoàn toàn trong cô độc và lơ mơ, và sợ hãi.
Không sợ hãi vì đau, vì choáng, sợ hãi vì cô độc, sợ hãi vì lần đầu tiên, mình-người luôn tự cho là chỗ dựa cho người khác, đã sụp đổ. Và thậm chí không thể lo cho chính mình. Và lần đầu tiên thấy mình yếu đuối, sau khi mẹ mất.
Trong lúc mọi thứ lòa nhòa và thậm chí không rõ trưa nay như thế nào, vẫn làm những việc gần như trong vô thức. Tự đánh giá tình trạng, và biết là chả ổn tí nào, chắc chắn không thể trực tối được, và thậm chí không thể đi khâu được.
Bấm số gọi chị Vui, điều mà sau này đều bị mắng vì chị ở xa nhất và không về ngay được, nhưng có lẽ đấy là số điện thoại đầu tiên mình nhớ ngoài số máy bàn ở nhà, và cũng hẳn là có cái gì đó, ở chị, mình cảm thấy yên tâm, dù mình biết dù có gọi cho chị nào thì các chị cũng sẽ lo quýnh cả lên. Thật may là chị Vui đã gọi chị Ninh, và chị Ninh là người đưa mình đi khâu, rồi chăm sóc mình cho tới lúc mình thực sự tỉnh táo, tới tận buổi tối.
Vẫn ý thức được vừa buổi sáng đổi trực cho Triện, cái thằng chả bao giờ nhắn nhủ cho mình trừ khi có việc, vẫn kịp gọi lại cho nó, bảo không đi trực được và xin lỗi nó. Vì là gọi nên chỉ có mỗi nhật ký có gọi, làm mình đã phải nhìn đi nhìn lại mãi xem thực sự đã gọi chưa, tới tối phải nhắn lại một tin cho chắc. Hơi buồn một tí, vì nó đã nhờ người khác trực thuê cho-điều mà mình chả bao giờ ủng hộ.
Tự nhiên thấy nhớ và sợ hãi kinh khủng khi nhớ tới mày. Đầu tiên là tiếc vì không thể trực cùng được, vì t đã định sẽ lôi m đi ăn tối như một bất ngờ nho nhỏ. Tiếp nữa là thấy nhớ m kinh khủng, muốn được quan tâm, như một đứa trẻ yếu đuối nhất, nhưng cũng sợ m phải lo lắng, như một cái "chỗ dựa" mà chợt bàng hoàng nhận ra là nó cũng dễ sụp đổ như ai. Sau nữa là không muốn m bận tâm gì hết, chắc tới tận hôm thi, vì có thể lắm, m sẽ không ổn tí nào, như hồi t đã cuống lên vì m bị ngã xe và khâu 3 mũi ở đầu vậy. Ừ, nên chỉ nói ra cái sự yếu đuối rằng t nhớ m, thật đấy. Và không bảo gì thêm cả. Xong lại nằm nghĩ vẩn vơ, lo một tẹo cho sức khỏe của chính mình, cho hạnh phúc mới đang thành hình trong tương lai xa lắm.
Ừ chàng ạ, đối diện với nỗi sợ mới thấy mình cũng yếu đuối, cũng muốn được yêu thương, cũng dễ dàng sụp đổ như ai. Đi qua nỗi sợ hãi và sự cô đơn cùng cực, mới thấy quý trọng gia đình và những người ta yêu thương và yêu thương ta, thấy quý trọng chính bản thân mình. Và lại thêm một điều nữa, để biết rằng ta là ai, là ai đó cũng "trần gian" và "yêu lắm cuộc đời này"!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét