Thứ Tư, 30 tháng 3, 2016

Một buổi trực


Sắp hết trực. Tính cả buổi này thì còn trực 4 buổi nữa là hết. Sau 10/4 không còn ký SVY6 nữa.
Mới ngày nào y3 đi lâm sàng, ký những chữ ký đầu tiên ở bìa bệnh án, cảm thấy có những sức nặng đầu tiên. Càng ngày nhận ra vai trò chả mấy quan trọng của bìa bệnh án, nên sự quan tâm cũng bớt dần. Sau cả núi bệnh án phải hoàn thành, ký roẹt cái cho xong. Thế nhưng mỗi đợt học qua đi lại có những cảm xúc đặc biệt, khi nhìn những chữ SVY gì đó biến đổi. Y3, rồi Y4, rồi Y5, giờ là Y6. Còn nhớ cái cảm xúc hồi đầu năm. Trực lu bu hè vẫn ký là SVY5. Tự nhiên 1 hôm chuyển sang SVY6. Bồi hồi một chút. Vì thế là mình đã là năm cuối rồi. Giờ đây, lại bồi hồi thêm chút nữa, vì đã là cuối của năm cuối rồi.
Có lẽ sẽ có nhiều chức danh, học hàm học vị gì đó trước tên mình nữa trong cuộc đời. Nhưng sẽ luôn có một mảnh ký ức, được trân trọng và thi thoảng bỏ ra để nhớ. Nhớ về những ca trực sinh viên. Trách nhiệm in ít thôi, mỗi chữ ký là một sự kết thúc nho nhỏ, như những cái "Đ/S:" cuối mỗi bài toán, một nỗi vui nho nhỏ rằng mình đóng góp cho cuộc đời. Nhớ về nhiều lắm, những cảm xúc bất tận, niềm vui nỗi buồn trước những câu chuyện cuộc đời của bệnh nhân. Hàng nghìn con người mình gặp là hàng nghìn câu chuyện vui buồn, buồn thì nhiều, nhưng đâu đó vẫn phảng phất những niềm vui. Nhớ những công việc linh tinh, cách làm việc, cách ứng xử của những nhân viên y tế trực cùng, những "ông anh, bà chị". Từ đó để biết yêu ghét, biết bản thân muốn mình là ai trong tương lai, và rèn cho bản thân biết chịu đựng những áp lực nhất định, những "sóng gió" trong công việc. Và nhớ những khoảng riêng của mình ta: là cảm giác bồi hồi rảo bước dưới ánh đèn vàng giữa đêm Việt Đức, là những vẩn vơ giữa đêm trực Bạch Mai, là niềm vui nho nhỏ ngắm nhìn một nụ cười trẻ thơ giữa đêm Nhi Trung ương, và vô vàn thứ khác. Hay như bây giờ, nằm trên cái bàn ưa thích ở H5, tự nhiên nổi máu viết lách.
Mấy hôm nữa thôi, không còn trực trọt gì nữa, một cuốn sách đang đóng dần những trang cuối. Để chuẩn bị mở ra cuốn sách mới ở những trang đầu tiên. Không còn là nháp nữa. Sẽ trách nhiệm, và quan trọng hơn nhiều.
Ảnh: chụp ngày 11/4/2016. Cái cốc đã theo mình đi suốt bao ngày trực sinh viên. Giờ đây nó được tự do, lại trở thành một cái cốc bình thường như anh em của nó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét