Hôm nay thi tốt nghiệp lâm sàng.
Từ cái hồi không đi trực nữa, mùi vị của mùa hè, mùa chia tay, mùa ra trường cứ thâm dần dần.
Hôm nay đi thi lâm sàng tốt nghiệp. Vậy là lần cuối bị "xoắn" với vai trò sinh viên. Chả biết sau này có bao giờ thi lâm sàng không nữa. Lo lắng cũng nhiều, dù thi Sản, đã là may mắn rồi, và Phụ 2-cái khoa có mỗi 1 bệnh, lại là may mắn lần 2 nữa. Thế nhưng có những thứ có chuẩn bị cũng không hẳn theo ý mình. Nói thực lòng là hôm nay mình không làm tốt, và thấy nhiều nuối tiếc vì không thể phô ra khả năng mà lại bị trừ oan hoặc bị hiểu nhầm.
Ngồi nghĩ lại, hai điểm yếu lớn nhất của mình vẫn chưa khắc phục được cho đến tận lúc ra trường: một là giao tiếp yếu, hai là đánh trống bỏ dùi. Ở đây là vụ giao tiếp. Không hiểu sao nói chuyện với bệnh nhân mình thường khá ổn, thậm chí được yêu quý. Đến nỗi một bác bị tai biến ở khoa Thần kinh nằm u uất, sau hồi bình hỏi han về bệnh tật, rồi nói chuyện vui về gia đình, vợ chồng bác thì sau bao ngày đã cười thoải mái, và còn hứa mang biếu mình ít rượu thuốc làm quà :) Đấy là những lúc vui. Nhưng với các thầy cô, có lẽ vẫn còn nhiều tư duy hoặc cách nghĩ nào đó mình chưa nắm bắt được, vì quá đặc biệtchăng. Hôm nay mình không trả lời được một số câu thực tế, vì chả có sách nào dạy, âu cũng đành chịu chấp nhận. Khác hẳn với hôm trước thi Nội, mình trở nên nhìn thầy Thành với con mắt khác, không phải vì thầy cho mình 6, mà là vì thầy đánh giá con người quá chủ quan theo sở thích, hỏi theo hứng thú và cho điểm theo cảm tình. Một nhà khoa học, một nhà giáo dục không thể chấp nhận kiểu quan liêu như vậy. Mầm mống của thói nịnh bợ, sự suy đồi nịnh trên đạp dưới tiểu nhân cũng từ đó mà ra. Nhưng hôm nay cô có cho mình 6 cũng đành chấp nhận, vì mình làm không thể hiện được.
Hôm nay cũng rút ra được bài học nữa, đó là thực thà chất phác quá cũng chả tốt, lý thuyết đầy đủ cũng chưa chắc hay. Các thầy cô bên Sản, khác biệt với hệ nội, thì cần cái gì thực tế hơn rất nhiều. Dù vậy, mình vẫn không cho rằng đó là cách làm việc hàn lâm.
Âu cũng là một bài học cho cuộc đời, cần phải trưởng thành thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét