Thứ Ba, 22 tháng 11, 2016

Bị ngợp


Mấy hôm nay bị ngợp kinh khủng vì khối lượng làm việc ở HSTC và CC3. Thứ 5 và Chủ nhật tuần trước đi thường trú ở HSTC, nh đều thành ra qua đêm cả. Sáng t2 k chịu nổi 4h sáng phải chuồn về ngủ để 7h30 học Tin ở trường. Tối t2 lại trực Cấp cứu 3. Sáng nay về học Tin ngủ lim dim cả buổi, bài thì khó, nói về tham số biến rồi chuẩn không chuẩn vẹo j đấy. Sách không có, máy tính không có mà học ở giảng đường, buồn ngủ chưa hiểu gì thì đã  ào ào qua bài rồi. Về nhà tra thì không thấy, èo, đúng là kinh hãi.
Nhưng môn Tin còn đỡ, nghĩ đến HSCC còn rợn người hơn. Một ông HSCC bằng tổng cả đống Nội trộn lại: khoa Nội nào không chữa được thì chuyển HSCC; phải giỏi hơn cả điều dưỡng trưởng: khoa nào không lấy được ven thì sẽ gọi HSCC lấy hộ; kiêm luôn cả Tim mạch: tiếp cận đau ngực, đọc điện tâm đồ cấp cứu, điều trị suy tim, sốc tim, hội chứng vành cấp, viêm cơ tim, bệnh cơ tim chu sản... đều vào tay cả, lúc nào cũng như ngồi C1; cân cả Sản khoa: hội chứng HELLP học ở Sản nhưng bọn Sản không điều trị, chuyển HSCC; kiêm cả CĐHA: biết siêu âm tim, siêu âm bụng, dopler xuyên sọ, tự đọc phim xquang cấp cứu...; kiêm luôn cả Nội Ngoại Thần kinh: các loại đột quỵ thì điều trị Nội, có chỉ định lại đem đi khoan sọ giải áp... Ngoài ra 1 lô lốc đặc trưng cho chuyên ngành, những thứ mà chả ai dám làm: điều trị ngộ độc, làm 1 đống thủ thuật từ chọc màng phổi màng bụng màng tim, thăm dò huyết động xâm lấn không xâm lấn, thở máy, lọc máu... Nói chung là một bác sĩ Hồi sức cấp cứu ổn thì tự mình làm cả viện được. Thật kinh dị.

Độ này bị ngợp: mệt kinh khủng vì làm 100 thứ, mới làm cái gì cũng phải giở sách, các anh bận chả chỉ được mấy. Công việc làm độc lập nên có vẻ nhu cầu chia sẻ, dạy dỗ khóa dưới không nhiều. Như chị Hà lần này lần khác nhất định không chỉ bảo gì. Đi Cấp cứu 3 thì thấy Huy đã biết việc, tự viết thuốc, giải thích người nhà, đặt được Nội khí quản, đặt artline... làm mình hoang mang hết sức. Cấp cứu 3 khác hẳn với Cấp cứu 1. Mình vừa mới tạm quen Cấp cứu 1 đã thấy Cấp cứu 3 nặng hơn rất nhiều. Trên HSTC còn nặng hơn nữa, làm bệnh sử dài lê thê, bệnh nhân nặng vô số bệnh phối hợp, theo dõi từng tí một. Đã thế mình lại ôm cái đề tài của thầy Sơn khi chưa có tí kinh nghiệm làm việc, quan hệ nào @@ Sơ bộ như kỹ thuật đó chưa được thực hiện. Mà có thực hiện thì mình cũng sẽ phải le ve ở viện suốt ngày như anh Đại, anh Trung vậy, lại còn phải nhờ vả 100 người nữa. Hic
Thôi tạm từ hôm nay tới thứ 7 phải tập trung ôn Dược lý đã, dài quá.
Tin vui trong ngày: Hôm nay nhận nốt học bổng Pfizer, hơn 40 triệu lận. Mình gửi hết rồi. Cái thẻ Agribank tới 30/11 cũng hết hạn, k làm thẻ mới nên chắc mình cũng đỡ việc rút tiền ra. Hoặc làm một cái thẻ tiết kiệm. Dự định 3 năm nữa, gộp hơn 40 triệu này với thẻ BIDV Nội trú mỗi tháng được 900 k, 3 năm là hơn 30 triệu. Vậy là tốt nghiệp Nội trú mình sẽ có ít vốn 70 triệu, để sửa sang nhà hoặc để lấy vợ. Mong chờ mọi điều tốt đẹp như dự định :)

Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016

Một cuộc nói chuyện


Phòng tắt điện, chỉ có tiếng ro ro của quạt thông gió. Mình nằm tựa lưng trên ghế, nhìn sang bên cạnh: một cụ già nằm yên ắng ngủ. Một giấc ngủ yên lành.
Hôm nay mình có một cuộc nói chuyện kỳ lạ, với một con người huyền thoại. Câu chuyện một cuộc đời lướt qua, lấp lánh một cách nhìn cuộc sống mà mình chưa bao giờ thấy.
Hóa ra ở thời đại nào cũng sản sinh ra những con người kiệt xuất, những giai tầng xã hội, những câu chuyện thị phi phức tạp của cuộc đời.
Chợt nghĩ về mình, khi trở thành một ông già. Liệu lúc ấy mắt mình có lấp lánh niềm vui kể về những tháng ngày xưa cũ? Có mỉm cười đầy tự hào về những trái ngọt mình để lại cho cuộc đời? 
Liệu lúc ấy mình sẽ nhớ gì về tuổi trẻ? Về tình yêu? Về những ước mơ mình ấp ủ bao ngày? 
Liệu lúc ấy ai sẽ ở bên mình, người còn người mất? Sẽ có những nỗi buồn mãi nằm sâu, chai sạn đi như những vết sẹo rồi theo ta xuống mồ? Có một nỗi buồn, nỗi buồn người già, rất khó tả.
Cả cuộc đời mình rồi sẽ có thể được kể trong một buổi tối. Thấy thấm cái câu của Pavel: " Sống thế nào cho ra sống..."

Thứ Ba, 8 tháng 11, 2016

Vài suy nghĩ khi đang đọc dở Phong thần

Thi đến nơi nhưng vẫn cắm đầu đọc Phong thần.
Vài suy nghĩ thế này:
1. Để biện hộ cho một cuộc chiến, mấy ông "nhân vật chính" không có lý lẽ gì ngoài "mệnh trời". Các cuộc chiến chưa đánh đã biết quân Châu thắng vì nếu thua thì hoặc sẽ có tiên đến giúp, hoặc dùng mưu hèn kế bẩn gì đó, hoặc bí quá thì tự nhiên lại có vị phật nào từ Tây thiên sang thâu mất tướng địch.
2. Mấy ông phản diện, nhất là Thân Công Báo-một đệ tử Xiển giáo, và Ân Giao, Ân Hồng-2 con vua trụ đều là người trung nghĩa là sống có lý có tình. Họ chết vì không đủ mạnh chứ không phải đại ác hay trái luân thường đạo lý gì, khác hẳn với hình tượng độc ác ma quái trong phim hoạt hình hồi bé mình xem.
3. Mấy ông thời này đánh tay xem điềm rất giỏi, làm mình nổi hứng học Dịch.
4. Mục đích ban đầu của mình đọc Phong thần vì liên can truyện Tỷ Can, sau lại muốn đọc về thời đại này xem có dính gì đến thánh Gióng không, vì bọn Hùng việt sử quán nói quân Chu chính là quân thánh Gióng. Nghe cũng lắm điều hay ho nếu đào sâu. Mỗi tội chưa thấy ai giống thánh Gióng cả.