Thứ Tư, 16 tháng 11, 2016

Một cuộc nói chuyện


Phòng tắt điện, chỉ có tiếng ro ro của quạt thông gió. Mình nằm tựa lưng trên ghế, nhìn sang bên cạnh: một cụ già nằm yên ắng ngủ. Một giấc ngủ yên lành.
Hôm nay mình có một cuộc nói chuyện kỳ lạ, với một con người huyền thoại. Câu chuyện một cuộc đời lướt qua, lấp lánh một cách nhìn cuộc sống mà mình chưa bao giờ thấy.
Hóa ra ở thời đại nào cũng sản sinh ra những con người kiệt xuất, những giai tầng xã hội, những câu chuyện thị phi phức tạp của cuộc đời.
Chợt nghĩ về mình, khi trở thành một ông già. Liệu lúc ấy mắt mình có lấp lánh niềm vui kể về những tháng ngày xưa cũ? Có mỉm cười đầy tự hào về những trái ngọt mình để lại cho cuộc đời? 
Liệu lúc ấy mình sẽ nhớ gì về tuổi trẻ? Về tình yêu? Về những ước mơ mình ấp ủ bao ngày? 
Liệu lúc ấy ai sẽ ở bên mình, người còn người mất? Sẽ có những nỗi buồn mãi nằm sâu, chai sạn đi như những vết sẹo rồi theo ta xuống mồ? Có một nỗi buồn, nỗi buồn người già, rất khó tả.
Cả cuộc đời mình rồi sẽ có thể được kể trong một buổi tối. Thấy thấm cái câu của Pavel: " Sống thế nào cho ra sống..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét