Một trong những ước mơ lớn nhất đời mình là trở thành một nông dân.
Sinh ra trong một gia đình nông dân, mẹ thì bán rau nuôi mình lớn, từ nhỏ mình đã có tình yêu đặc biệt với lũ rau và cây cối.
Tìm trong khu vườn, mình luôn thấy sự bình yên và thư giãn trong tâm hồn. Mỗi lúc học nhiều, hay buồn, hay vui,... mình đều muốn sà vào khu vườn: làm cỏ, cuốc đất hay chỉ là dạo chơi loanh quanh. Mọi âu lo tan hết, niềm vui và chút hy vọng xanh tươi lại nảy nở.
Từng luống rau, cây bưởi, giàn mướp... đều có những vẻ đẹp tinh tế mà càng ngắm nghía mình càng phát hiện ra những điều tuyệt vời thú vị. Hồi lớp 6 và lớp 7, mình học cực giỏi Sinh học và nhớ đến tận giờ, kiến thức về các loại thực vật và động vật. Những cây cỏ, những bông hoa, con giun, con dế kể cho mình nghe câu chuyện hàng triệu năm của tiến hóa, phô ra những vẻ điệu diệu kỳ của sự sống. Bây giờ bọn cháu mình không dám đặt chân trần xuống vườn, che mắt kinh sợ khi nhìn thấy con sâu, bị mắng khi ăn thử lá me đất... Chúng sẽ thật đáng thương, vì sẽ chả bao giờ cảm nhận được sự vĩ đại của tự nhiên, ngay trong khu vườn của chúng. Bao giờ chúng sẽ thấy được sự trong trẻo của một giọt sương? Khúc nhạc thánh thót đam mê của một chú chim? Màu xanh ngút diệu kỳ của một lá rau? Cảm giác ướt rượt thú vị khi sờ một con ốc sên? Vẻ đẹp tinh tế hơn bất kỳ hình vẽ nào chúng tìm trên ipad của bông hoa dại mọc góc sân? Vị chua chua của me đất, man mát của mần trầu? Không, cuộc sống của chúng chỉ là vài hình vẽ trên điện thoại. Và tự nhiên lúc nào cũng là cái gì xa lạ hiểm nguy!
Sau này có Cây mình sẽ không thế. Mình sẽ dạy nó cách yêu thiên nhiên, và truyền cho nó niềm vui bất tận khi khám phá sự vĩ đại của cuộc sống. Mình sẽ dạy nó cách yêu một màu xanh của sự sống, dạy nó biết nâng niu từng con ốc sên và dạy nó biết sống có trách nhiệm khi phân loại rác trước khi vứt vào thùng. Thế hệ của mình đã biết rửa tay xà phòng, đi ngoài vào nhà xí tự hoại; thế hệ của chúng sẽ biết phân loại xử lý rác và sử dụng năng lượng xanh.
Từ nhỏ, khi nghịch trong vườn, đào lên những cái túi bóng cũ rích, những cái nắp chai, mình đã thấy chúng khác biệt so với những thứ rác khác. Chúng là vĩnh cửu! Sau này lớn lên, tự nhiên mình thấy lũ túi nhựa này thật giống với những vị thần Titan bị giam ở địa ngục tăm tối Tartarus, khi được giải phóng thì có sức mạnh ghê gớm, hủy diệt cả thế giới nếu không được chế ngự! Sự tích tụ qua hàng chục năm là vô cùng khủng khiếp, rồi chúng sẽ hủy diệt cả các thành phố, các lục địa và các đại dương mất. Hoặc chúng sẽ thành một thứ "quặng" kỳ lạ mà con cháu chúng ta có thể sử dụng!
Thiếu môi sinh xanh sạch, thừa chất thải hữu cơ, thừa rác thải nhựa. Đó là ba điều mình muốn giải quyết, ít nhất trong ngôi nhà của mình.
Đầu tiên mình sẽ phân loại rác, để rác thải nhựa được tái chế tốt nhất, hoặc ít nhất chúng sẽ được gom lại thành "quặng".
Thứ hai là mình sẽ phát triển sử dụng công nghệ vi sinh vào xử lý rác hữu cơ: làm phân bón theo quy mô gia đình, làm tháp rau như một "thùng rác hữu cơ".
Thứ ba là mình muốn trở thành một nông dân hiện đại: trồng rau thủy canh, dùng bẫy hữu cơ, thiên địch thay cho thuốc bảo vệ thực vật.
Thứ tư là mình muốn áp dụng những kỹ thuật để sử dụng năng lượng sạch: một cái nhà tận dụng được gió và ánh sáng, những căn phòng làm mát tự nhiên, dòng chảy quanh nhà nuôi dưỡng một hệ sinh thái bé bé tự phát triển ổn định...
Và nếu được, mình sẽ đem đi cho, tặng, bán, giới thiệu khắp nơi để cuộc sống sẽ tươi đẹp hơn, cho mình, và cho cả con cháu mình nữa!
Tháp rau như một "thùng rác hữu cơ"
Tháp rau thủy canh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét