Qua một đêm trực, cứ mãi những dư âm day dứt...
Nghĩ về cuộc sống vô thường.
Mình lặng người chả biết nói gì.
Phòng cấp cứu với tiếng máy báo động inh tai, tiếng người cấp cứu, ép tim, sốc điện.... 15 phút. Với mình, 15 phút ào qua dồn dập. Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, adrenalin phóng ào ạt vào máu.
Cũng 15 phút ấy. Dài vô tận với một ông bố, một bà mẹ - những người còn đang mê mệt ở phòng bệnh bên cạnh. Nhưng họ chăm chú lắng nghe, tất cả, trong im lặng. Hai người em gái chân chối đứng nhìn. Cũng trong im lặng.
Cuộc đời vô thường.
Ba mươi năm trước, người cha ấy, người mẹ ấy đã vui sướng biết bao khi chào đón đứa con trai ra đời, với những ấp ủ, những hi vọng. Tết năm nay, những cô em ấy còn cười đùa ông anh trai đã 30 mà còn chưa vợ. Mới mấy hôm trước thôi, cậu con trai khỏe mạnh tháo vát, đi rừng về còn chu đáo mang về ít đồ rừng, nấu bữa cơm cho bố mẹ già. Bữa cơm oan nghiệt, bữa cơm cuối cùng.
Hôm mới lên, bà vợ nằm trên cáng còn quay sang chỉnh chồng đừng có làm thế này thế khác người ta cười. Trước khi mình về làm, ánh mắt anh con trai vẫn đầy chứa chan hi vọng, mình mỉm cười bảo anh cố gắng.
Thế nhưng, mọi thứ đã trượt đi quá bất ngờ làm mình không tưởng tượng nổi, dù đã được cảnh báo trước.
Sáng nay đi buồng, chợt thấy anh Chính thật tinh tế khi chuyển giường người bố vào phòng trong. Đối diện ông bố ấy, bà mẹ ấy.... đến lượt sự im lặng nặng trĩu tấm lòng mình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét