Chuyện đi học nội trú làm mình liên tưởng đến chuyện Bầy chim thiên nga.
Tối tối, mình phi về nhà. Sáng sớm khi mặt trời vừa lên lại nhảy lên xe ra đi. Nhìn thấy bình minh hay hoàng hôn trên quê hương hiếm hoi đến nỗi mỗi lần có dịp, lòng mình lại rộn lên một ít xúc động.
Giống hoàng tử nhỉ?
Cũng giống cô công chúa luôn tay đan sợi tầm ma. Lúc nào mình cũng vẩn vơ việc nọ việc kia không bao giờ hết. Chả biết đến lúc nào tung được cái lũ áo tầm ma vô hình này lên giời mà gào hét tự do cả!
Hôm qua chat với người yêu. Câu hỏi đã được nghe 100 lần, từ 100 người: "Sao đi xa về khuya m không ngủ lại viện?" Mình vẫn luôn cười xòa: "Thôi đi về có nửa tiếng, nửa tiếng ấy ở viện cũng giặt quần áo. Đi về có máy đỡ phải giặt".
Hồi bé, y2, mình cũng ở ký túc. Nhưng được một dạo thì suốt ngày chuồn về. Đến y3 thì lại đi đi về về. Giờ nội trú, có chỗ trong ký túc viện, nhưng cứ hở ra là về.
Nhà là nơi mọi nỗi buồn và áp lực ở lại sau cánh cổng màu xanh. Ở nhà, mình có thể nằm lim dim tựa đầu vào chiếc ghế xoay, duỗi chân tận hưởng một sáng thứ bảy. Có trời trong vắt. Có gió. Có nắng. Có chim hót líu lo. Chờ bố đi chợ về. Tha hồ ngủ nướng. Trèo lên cây tìm cẩm cù gật gù xem nó uốn éo và nghía xem có cái lá nào mới ra chưa. Ở đây, sự thanh thản từ từ làm đầy ắp một tâm hồn đang nứt nẻ vì căng thẳng.
Nhà là nơi có bố. Lần nào đi về ông cụ cũng ngủ rồi, vì đã hết chương trình ti vi. Nhưng vừa chống chân chống xe ông cụ sẽ lại hỏi: "Về muộn thế cậu?". Sau đó ông cụ sẽ chép miệng than vãn một chuyện gì đó trong ngày. Kiểu: "Hôm nay tao mua thịt vịt ngon thế mà dì Dịu không ăn, đi luộc trứng. Đấy khó chiều thế". Xong, ông cụ lại ngủ tiếp. Nhà có ba bố con. Thi thoảng bà chị ế với ông cụ nói ba câu lại găng lên. Ông cụ không nói thêm, chỉ chép chẹp xong đợi mình về, kiểu gì cũng kể lại.
Đã từ lâu rồi, mình là người lắng nghe mọi thứ ông cụ kể. Việc trong nhà thì mình cũng lựa ông cụ thích làm gì thì để ông làm, sau đó lại nghe ông cụ ngồi than vãn "bằng này tuổi đầu rồi". Ông cụ rất thích đi chợ, thích nấu cơm nhưng ghét rửa bát, thích làm vườn nhưng ghét dọn nhà, thích cho chó ăn, thích cắt cây. Mình làm một chốc là hết, nhưng mình vẫn để ông cụ làm. Mình mua cả cưa về cho ông cụ, dù biết một ngày nào ông cụ sẽ lấy cái cưa đấy đi cưa cây gì đó của mình như 100 cái cây lăng nhăng của mình bị ăn cuốc với bị vùi lấp các loại bấy lâu. Mình biết tỏng, ông cụ là người chăm chỉ, ông cụ thích làm việc, nhưng ông cụ cũng thích người khác ghi nhận. Ông cụ nấu cơm xong đến bữa cơm ông cụ bảo: "Đấy hơn sáu mươi tuổi đầu mà tao vẫn phải ở nhà đi chợ nấu cơm". Bà chị mình thì bắt đầu: "Bố không đi chợ thì thôi để con đi, mà bọn con cũng có đi chơi đâu...". Còn mình thì biết tỏng mai mà không cho ông cụ đi chợ kiểu gì ông cụ cũng buồn.
Đêm, nằm lăn ra ngủ cạnh bố. Mùa đông, ông cụ bảo: "Thôi mày đắp chăn riêng đi, chăn cậu hôi lắm". Thế là tha hồ rúc trong cái chăn len tới tận mùa hè.
Đêm. Gần 1 giờ sáng mới mò về. Nồi cơm vẫn sáng đèn ủ. Vòi nước tắm vẫn tuôn ấm áp. Ông cụ thì vẫn ngủ. Dù không gọi điện, không nhắn tin vì ông cụ chả bao giờ cầm điện thoại.
Đó là những hạnh phúc nhỏ nhoi mình luôn trân trọng.
Mình và bố. Hai người đàn ông. Mở miệng nói một câu yêu thương thật ngại ngùng. Mình biết, với ông cụ, mình là niềm vui, là lẽ sống. Còn với mình, chăm lo cho ông cụ tử tế luôn là đích đến để mình phấn đấu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét