Thứ Bảy, 30 tháng 12, 2023

"Có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở...

 Vô tình cắm liễu, liễu lại xanh"

 

Độ này lười lười, nhưng tại sắp hết năm rồi bèn viết đôi chữ cho vài điều nhỏ nhoi đặc biệt này - những điều nhất định phải viết vài chữ :) (trước khi blogger nó nhảy sang năm mới)


Điều thứ nhất là ngón chân kỳ diệu này. Ngón chân của mình. Nó hết lần này đến lần khác dạy cho mình về những điều thần kỳ của sự hồi phục, mà cả đến khi là 1 anh bác sĩ rồi mình vẫn thấy hay ho. 

Lần 1 cách đây khá lâu, khi mình bị một vết thương vạt 1 miếng ở chóp kia. Sau đó mình đoán nó sẽ thiếu máu vạt đó rồi khô mất, có khi co kéo vì thiếu da, vì da ở đó rất dày. Thế mà thế quái nào nó liền 1 cách thần thánh, chỉ hơi gợn lồi lồi lên tí.

Lần 2 chính là lần này, lai rai đã 4-5 năm nay. Thi thoảng mình lại bị chín mé và đau cái bờ ngoài móng. Mới đầu nghĩ do giày chật, do nhiễm trùng, do vô tình đá vào đâu đấy vv. Sau mãi cuối cùng mình mới phát hiện ra là do cái móng mình để bị ngắn quá, làm phần thịt đầu móng trùm lên làm cho bẩn dễ tích lại, và khi đi lại phần móng bị trùm chọc vào phần da làm đau chân. Thế là khỏi phải kháng sinh, ngâm rửa hay pedicure j phức tạp. Hóa ra bấy lâu nay mình đã làm sai mà thôi. Thì ra để móng chân dài vừa phải cũng là một kỹ năng sinh tồn, giống như thở bằng mũi khi cúm và xì mũi bằng nước chứ không phải khăn giấy vậy. Cơ thể luôn có những giải pháp để tự bảo vệ nó!


Điều thứ hai là một phi vụ hy hữu đến kỳ quái. Nhân một buổi ra trực, mình đi về trong cơn ngái ngủ. Vì cả đêm nháo nhào do hỏng phần mềm bệnh viện. Đổ xăng xong bon bon đi về, đến tận Xuân La mình mới phát hiện không có ba lô - nhẽ ra đang kẹp ở khung xe. Sau hồi lượn lòng vòng mình chắc mẩm hoy rơi đâu ồi, mất luôn điện thoại với ví kèm 100 giấy tờ lung tung. Đến chiều ngủ dậy tẹo, vẫn còn ngái ngủ thì mình phải mò vào Cổ Loa làm lại căn cước, vì có căn cước mới làm lại được tất cả các thứ khác kia. Dù lạc vl lạc thì mình cũng kịp làm xong ngay trước khi các anh công an đóng cửa ra về. Vừa ra đến cổng thì mình được gọi lại từ điện thoại của mình báo hãy quay lại cây xăng lấy ba lô. Ỏ o từ bé đến giờ lần đầu tiên mình mất đồ mà nhận lại được!!!


Những ngày cuối năm quá nhiều vui buồn chộn rộn, nhưng dù là gì thì có vẻ cuộc đời này đã ưu ái mình quá nhiều. Mấy lúc có việc 4-5 năm mới có 1 lần và hơn 30 năm mới có 1 lần cùng xảy ra thế này, nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét