Thứ Năm, 14 tháng 9, 2023

Lửa, mưa và nước mắt

Chiều nay hết việc, phải ngủ một tí rồi mới phi xe về. 

Ngồi cửa sổ nhìn mưa rơi, tự cho mình khóc 1 tí tẹo rồi thôi.


Với mình, vụ cháy không quá to tát. Ở A9, khi cần thì có thể đón nhiều, nhiều BN hơn thế. Điều đau lòng với một bác sĩ cấp cứu trong một thảm họa, là cái cảm giác này: trống rỗng và lặng thinh; nhận ra cơn bão táp đã yên, nhưng những thứ mình níu giữ được quá ít ỏi so với mất mát. Con người mà, ai chả có lòng tham.

Tham có cơ hội cứu được những đứa trẻ con vùng vẫy trong khói lửa, mà lẽ ra đang được ngủ ngon lành.

Tham có cơ hội cứu được những gia đình mới hôm trước vẫn đầm ấm yêu thương...

Tham cứu được những người vợ, người chồng, người con cho những người thoát nạn, đang nhìn vào hư vô với ánh mắt thất thần. Tất cả đối với họ đã hóa thành tro, gia đình, tài sản. Rồi mai người ta sẽ tiếp tục sống tiếp như thế nào?

Tham, tham chứ. Nhưng không được.


Cố lên các anh, các chị, các em! Hãy sống, vì mọi người đã thực sự cố gắng và may mắn rất nhiều, chỉ còn 1 tẹo thôi.

An yên nhé, các bé, các bác, các anh chị em. Ở đâu đó chắc hẳn mọi người đang yên giấc, đã mất ngủ quá nhiều rồi.


                                                       Le vent se lève! ... Il faut tenter de vivre! 

                                                                  - Le Cimetière marin, Paul Valéry -





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét