Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2011

Lương y...


CHƯƠNG 1:Những ngày đầu tiên-Lương y-những ngóc ngách-học đại học phải khác-và...chuối
Lương y...
<Hừm, hừm. Nay thứ 6, mai nghỉ học và sau hồi nghe đau tai quá, quyết định viết lách tiếp cái chương này.hic>
"Lương y như từ mẫu", đó, câu đó khỏi nói, câu này nói đến y ai chả biết; 27 tháng 2 nào cũng đầy ở cổng các viện. Câu này ý nói thế nào thì ai cũng biết, ai không biết chắc hẳn ngu rồi. nói mãi cũng k thể biết, nên tóm lại là khỏi cần cắt nghĩa. OK!
Nói thế nhưng thừa biết đời đâu phải thế, vì nếu thế thật thì cũng chả cần năm nào cũng nhắc.  keke, mà sự thật đau xót, là nó không như thế thật. Cái này hơi khó. Vì: y thì  nhiều mà "lương" hay không thì cũng chả biết, đã vậy, mẫu cũng nhiều, mà "từ" thế nào thì cũng chả ai vạch ra được. Nói đến đây chắc hẳn có tên tưởng thằng này đang làm bài nghị luận về 1 vấn đề tư tưởng đạo lí, khà khà. Ôi không, thoát khỏi nền giáo dục văn chương phổ thông là một trong những cái mình vui nhất khi tốt nghiệp cấp 3. Tự do! Và đây là "tự do": 
Năm xưa, tức là cách đây ...30 năm, tất nhiên là theo cách tính lịch nào đó, và tính bình thường là 7 tháng, ừ, ngày mới vào trường Y, có một lý tưởng thế này: "Lương y phải như từ mẫu, người thầy thuốc tốt phải biết thương yêu bệnh nhân, đau nỗi đau của bệnh nhân, coi bệnh nhân như người nhà mình vậy..." và ý rằng người bác sĩ được bệnh nhân trông cậy cả tính mạng vào, phải có tình thương với người bệnh. Chẳng phải thứ ân huệ, không và tuyệt đối không phải bác sĩ rủ lòng thương và rỏ cho vài giọt ân huệ cho bệnh nhân, mà đó là tình người, là trách nhiệm của người có khả năng cứu chữa bệnh tật với người không may bệnh tật. Đó là thứ làm cho người làm nghề này được gọi là "thầy", và chỉ có thế người thầy thuốc mới thực sự thanh thản trong tâm hồn...

Ừ, đánh Enter 2 cái để tách rõ cái phần này với phần trên. Nhưng nói thật, mấy người tin là thế? và mấy người làm thế? thẳng ra là ai cũng ghét vào bệnh viện, sợ gặp bác sĩ, và thậm chí ác cảm với bác sĩ. ok! thế nên làm j có thứ j gọi là "những thiên thần mặc áo blu"?! Tất nhiên không thể phủ định các thầy, các giáo sư, những bác sĩ thực sự có tâm huyết mà tôi vô cùng yêu quý và kính trọng-những con người góp vào quyết định bước chân tới y của tôi. Nhưng phải thừa nhận đó là sự thật! Keke, nên nói vui, sau những lí tưởng ngùn ngụt rất "Y1" đó, có những câu đùa vui như thế này, và tất nhiên chỉ là đùa thôi, keke: -Lương y như từ mẫu, lương hay không chả biết, từ hay không cũng chả biết; thôi thì cứ trước hết, ý rằng bác sĩ là cha là mẹ bệnh nhân, coi bệnh nhân như con cái của mình...
 - Ôi thôi cái thời buổi lương tâm chả bằng lương tháng, thì đâu ra có lương y???! và (
) -Lương y như từ mẫu, từ mẫu là "bỏ mẹ" !!!!

Đó, thế là "Lương y như từ mẫu", ai hiểu thế nào thì hiểu, và làm thế nào thì làm...

Hừm, sau này nếu tao mà khốn nạn thật thì nhớ nhắc tao bài viết này nhé! 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét