Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012

CHO MỘT Y2

NỐT CHƯƠNG 3 DANG DỞ-KẾT THÚC VÀ SẮP BẮT ĐẦU-GÓC NHÌN MỚI-TỰ VẤN-DỰ ĐỊNH VÀ HOÀI BÃO-HẾT Y2  
CHO MỘT Y2
Kể ra to tát mà nói thì đã là sinh viên Y3 một tuần rồi. Giờ vẫn còn viết Chương 4 thì có vẻ hơi ăn gian một tí. Nhưng vừa rồi có vài vụ linh tinh, thành ra k up được hoặc không viết được. Những cái muốn nói cho một Y2 thì còn nhiều lắm.

Muốn viết nhiều hơn, nhưng có lẽ kéo dài thêm nhạt. Bài này sẽ dài, sẽ là những thứ muốn nói cho một Y2, cho 2 chương ghi ít ỏi.

Y2 bắt đầu vào một hôm nào đó, không nhớ nữa. Nhưng những cái cảm giác vừa bồi hồi bỡ ngỡ, vừa thấy trưởng thành thêm một tí tẹo thì vẫn còn nhớ. Hết Y1, hết năm đầu tiên bỡ ngỡ nhưng đầy niềm vui. Hết Y1, cái nhìn cũng chín chắn và có chút khác đi. Không còn tự căng ra như một con cá gai nữa. Dư âm của một năm học dài với những kỳ thi, dư âm một mùa hè sôi nổi và khao khát, nỗi nhớ bạn bè cũ, những con người mới xung quanh. Hì Nhiều cảm xúc lắm. Khởi đầu Y2 như thế.
Ừ, Y2 hết nhưng những cái của Y1 vẫn còn vài thứ đọng lại. Pfiser.vài buổi chém gió linh tinh nữa.
Có 2 thứ thay đổi lớn đầu Y2. Đấy là ĐTN và KTX. KTX làm mình không thanh thản lắm, nhưng trưởng thành hơn, và rất quý các anh trong phòng, 203 E2. ĐTN khởi đầu mệt mỏi và tâm trạng kỳ quặc, kéo dài bận rộn, vui có, buồn có, nhưng nhiều cái không như ta mơ, bọn bạn tốt; rồi TSMT một vài bất ngờ, một vài chuyện, suy nghĩ một ít.
Đó là chuyện của Y2. Đúng vậy, ngày mai có gió ngày mai thổi, luôn tự nhắc như thế, thấy thế, và thấy đúng thế....
Chương 3 phủ đẫm hơi sương nặng nề, không thoải mái, không viết. Nhưng kể ra vẫn có một chuyện vui. Nhóm ăn hành, he. Ăn hành vì cái lẽ gần như hồi đầu cứ đi chơi là lại "ăn hành" kinh tởm, không đi bộ dài hơi thì cũng lại bị hành kiểu j đó. Hehe, chả nhớ một hôm nào, 5 đứa ngồi sau A1 ăn bánh sắn, kể lể tới tối, rồi thành một cái nhóm ăn hành . Thấy thân, thấy vui và muốn chia sẻ, cảm thấy có thể chia sẻ. Cả lũ đi chơi với nhau, 
Ừ, kể ra cũng có sạn, từ đầu, rồi sau. Các bạn bảo mình không như trước, hồi Y1. Ừ cũng thấy thế. Rồi mấy người nữa cũng thấy mình đổi khác. Thay đổi? hừ, chả quá biện chứng sao?Hồi ấy mình thấy hơi bỡ ngỡ, hơi buồn. Nhưng giờ nghĩ lại thấy khác. Thấy mình cứng cỏi hơn nhiều, sống thật hơn nhiều, với mình và với người khác. Sống để thanh thản
Đấy, Chương 3
Chương 4 nhiều xúc cảm. Đối diện mãnh liệt hơn. Chấm dứt cảm giác của Chương 3 và chuẩn bị cho một quá trình mới. Kỳ 2 trôi qua nhanh, ra Tết thi tiếp tới tháng 3, cuối tháng 4 đã thi rồi tháng 6 đã nghỉ. Học hành chả được bao nhiêu, hoạt động cũng ít hơn nhiều. Cũng vững tin hơn, dù buồn một tí. Năm học kết thúc trong nhiều bỡ ngỡ nhưng không nuối tiếc. Một mùa hè chưa bắt đầu nhưng đã có những tính toán sớm và những dự định mới.
Mùa hè nóng. Trôi đi êm êm. Thấy mình thoải mái như một con sư tử sau trận chiến, giờ lim dim tận hưởng thành quả. Một vài cái mới đang háo hức khai phá, những dự định cho năm học tới, cho tương lai tới.
Hè Y2, Tình nguyện, Lâm sàng, Pré B1. Một mùa hè cho những ước mơ. 
Giờ này, mùa thu với trời sao êm êm; gió thu thổi nhè nhẹ, mát nữa. Tâm trạng tốt. Những ước mơ, những chuyện cũ sẽ trôi theo mùa hè. Một mùa thu mới cho những việc làm cụ thể, những quyết định mới. Và một tâm trạng tươi vui hơn, thanh thản hơn. Và chăm chỉ hơn!

Gửi lại Y2: những ngày buồn, những ngày u ám và thất vọng. Cảm ơn một ngày nhận thức được mình thay đổi, thấy xấu hổ kinh khủng khi xem một cái clip, thấy buồn khi những người bạn xa ta rồi nói rằng ta đã đổi thay; để hôm nay nhìn lại với cái nhìn khác, để một ngày mình tốt hơn với mọi người. Cảm ơn thầy cô với những kiến thức quan trọng, với cả những thứ nhảm nhí, những bài học về Y khoa, về cách học tập và những lựa chọn của cuộc đời. Cảm ơn những người bạn, những người yêu quý mình, cùng làm việc, cùng học tập, vui vẻ có, trách móc có, để mình thấy được niềm vui và thấy được chính mình. Cảm ơn chúng mày, lũ ăn hành, chia sẻ với tao một tình bạn có lẽ tao chưa bao giờ có, và một sự tin tưởng,. Thấy yêu quý những "ông anh" ở phòng, những ông anh lúc nào cũng coi mình là em út, chỉ bảo, giúp đỡ; 1 năm sống ở phòng học được nhiều điều, sự chăm chỉ của anh Thái, chịu khó của anh Ninh, hòa đồng của anh Minh, tử tế của anh Đức, và cả sự thực dụng của anh Tuân; định viết một bài chép lại cái lý luận về "nói bậy" của các anh, nhưng thấy không muốn viết nữa, không phải vì thấy nó sai hay nó chán, mà vì thấy không cần làm vậy, đấy mãi là một bài lý luận mà em luôn mỉm cười khi nghĩ về các anh. Ừ, bọn tình nguyện nữa, lũ Y1 nhắng nhít chóng chán, lũ Y2 tháo vát tình cảm, thấy yêu quý chúng mày, mọi người thân nhau như anh em; nhưng mà khó chịu nổi cái kiểu sống một nửa như vậy, nó không làm thỏa mãn ước mơ của  t.
Đấy, hết Y2. Gửi lại Y2, những sắc màu của một năm đã qua, để một hôm nào đó, nhận ra trên tờ giấy đã ố vàng thời gian những màu sắc,  những đường nét của một năm Y2, buồn một ít, nhưng lấp lánh niềm vui!

Và cho những ngày Y3 nhé: HY VỌNG! Hy vọng với những hoài bão, những dự định cho một năm học mới. Một sức sống tràn trề, lòng ham muốn và khao khát học hỏi. Một tinh thần thoải mái, thanh thản, vui vẻ, tình yêu thương bên gia đình, bè bạn, những người anh chị,  những đứa em, và ai đó nữa. 

Và Y3 đã bắt đầu, tiến lên nào! 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét