Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

Gì cũng được

Hic
viết cái bài này trong tâm trạng rối bời và hơi chán. Hôm nay cá tháng tư chả có j là thú vị cả.
Chán vì cái tin SLB được 7, hờ, có thể là 1 trò đùa 1/4 lắm. Nhưng cũng có thể là thêm 1 nốt trầm thực sự cho cái học kỳ khốn nạn vừa rôi. chẹp
Ừ, thêm nữa là vụ bạn QA vẻ như đang dỗi k thèm đi trực với mình thật. Hic, sao mình cứ làm jề nó là mình lại chịu trận nhỉ? Bloquer nó vì nó up 1 cái ảnh thật chả hay hớm j lên fb, xong lại chán chê xin  nó confirmer lời mời. Hm. điên fb rồi!
Kể nốt vụ Nội, cảm giác tù túng ngột ngạt. Kỷ luật hà khắc, bệnh nhân chả có hy vọng tin tưởng gì, nói chung cái gì cũng chán. Lại còn Lý thuyết Nội vừa lắm vừa chả logic j. Trời ơi sao mình muốn học Ngoại thế.
Ừ, nói về mơ ước lớn lao đi Ngoại. Nói chung là trước khi đi lâm sàng mình chưa có định hướng gì. Nhưng qua 1 thời gian ngắn, chả biết đúng hay sai. Nhưng mình thấy ở Ngoại có 1 cái j đó "võ biền" còn ở Nội có j đó "mặt trắng". Ngoại nói ít, làm nhiều, bệnh nhân phần lớn tiền sử khỏe mạnh, chẩn đoán, xử trí, điều trị nhanh, xong bệnh nhân nhảy nhót tung tăng, trừ bệnh nhân biến chứng nọ kia hoặc nặng quá. Thêm nữa là cái cách sống, cách làm việc của bên Ngoại nó thực tế, khoa học, vất nhưng mà thấy sướng sướng. Chưa đi Nội, k dám nói to, nhưng thấy Nội cứ tù túng kiểu kéo dài dai dẳng cái sự bệnh hoạn của người ta bằng cách tụng 1 mớ lý thuyết cũ rích làm rối óc bất cứ ai muốn hiểu. Ôi mong mình nghĩ oan cho Nội, mình sẽ ở Bạch Mai tới tận năm sau. hic
Mong cho những ngày tiếp theo nhiều ánh sáng, độ này trời âm u tâm trạng cũng khó khá lên được!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét