Chắc tới cả năm rồi không viết bài nào bỏ vào tập này, cái tập ghi lại như một cuốn nhật ký những tháng ngày trên con đường học và sống với nghề Y.
Không chia chương nữa, hoặc nếu coi chương thì coi đây là Chương 5 và Chương 6 cũng được. Vì mỗi kỳ sẽ viết một chương, nhưng lần này 2 kỳ mới viết một bài.
Vì sao thế? Y nhạt thế rồi sao? Không phải đâu. Nhưng bây giờ Y với mình đã khác rồi, và rồi cũng chả thể đánh số mãi cuốn nhật ký dài như vô tận chưa biết bao giờ ngừng, về con đường vạn dặm mình đang đi. Thế nên cứ viết thôi. Viết để lưu lại chút gì cho khoảnh khắc hiện tại, để hôm mai nhìn lại, lúc đang ở đâu đó trên con đường y nghiệp. Mà Y bây giờ đã sang trang mới rồi. Lâm sàng. Bệnh viện, bệnh nhân, những buổi học, buổi trực miệt mài đã thay đổi nhiều con người và cách nghĩ của một cậu trai y1.
Sẽ không còn tò mò những ngóc ngách xó xỉnh nữa, mà sẽ lớn hơn. Nghiêm túc và có trách nhiệm hơn với công việc của mình.
Như thường lệ, sẽ kể lể một chút về chuyện học hành. Cho Chương 5 nhé, tức là cho kỳ 1 năm thứ 3. Có Sinh lý bệnh, Giải phẫu bệnh, Ký sinh trùng- Bộ ba ma quỷ, bão táp của y3, ngoài ra hẳn vẫn còn những môn vớ vẩn và linh tinh kiểu như Tâm lý, Tiền lâm sàng Sản, tiền lâm sàng Nhi, và kỳ cuối môn Pháp. Nói chung mọi thứ qua một cách chầm chậm và không hào hứng lắm. Ngoài môn Pháp được học tiếng Pháp chuyên ngành một cách rất "không chuyên ngành" là khá hào hứng, còn lại thì cũng căng căng và tới lúc thi thì thi. Khỉ thật, mình suýt qua được cái Bộ ba ma quỷ kia trong mùa đông năm ngoái. Sau vụ Giải phẫu bệnh, thì chả có gì còn làm mình hứng thú tranh đua điểm chác nữa. Cứ gắn một quả nợ về một trận bão táp cho một mùa hè lắm tham vọng xem!
Kỳ 2 trôi tới nhanh chóng và nhiều rung động. Đánh dấu vĩ đại của kỳ này là việc đi lâm sàng. Đi Việt Đức trước, rồi tới Nội ở Bạch Mai. Có lẽ cũng vì đi Ngoại trước mà mình khoái Ngoại hơn Nội, nhưng không hẳn, nghĩ sâu ra thì những "tính cách" của Ngoại thực sự hợp với mình hơn. Trước khi đi viện, cả lớp G, tức là lớp AUF và Cổ truyền, đã chụp chung một bộ ảnh mặc áo blu. Có lẽ đấy là bộ đẹp nhất của cả lớp trong suốt ba năm, và cũng là bộ cuối cùng trước khi tách lớp năm nay. Dù không thân với mấy bạn Cổ truyền lắm, nhưng cái sự chia tách này cũng không khỏi để lại chút ít ngậm ngùi. Rồi đi viện, nhiều thứ mới. Bị đe dọa nhiều, rồi tâm hồn "nhạy cảm" cũng căng ra hứng đợi một cuộc sống của một "bác sĩ thực sự", một cuộc sống mà bệnh viện là nhà và bệnh nhân là người thân. Nhiều suy nghĩ, xúc cảm trước những bệnh tật, đớn đau của người bệnh trước mắt mình. Rồi choáng ngợp trước cung cách làm việc hoàn toàn khác, choáng ngợp với lượng kiến thức khủng khiếp đòi hỏi ở lâm sàng, rồi nhận ra những mối quan tâm và quan trọng hơn mà không sách vở nào dạy nữa... Đi viện- thực sự đó là đời, và mình biết sống "đời" hơn, trưởng thành và trách nhiệm hơn, biết lo lắng nhiều hơn và toan tính nhiều hơn. Chuyện học hành trên giảng đường trở nên "cáo" lắm rồi. Đạo đức, Đường lối, Giáo dục sức khỏe đi chi để hóng hớt, Dược lý học khá căng, còn lý thuyết Nội - Ngoại thì học chán hơn mình tưởng. Cuối kỳ, như đã viết ở bài nào đấy, lại bão táp 3 môn Nội-Dược lý-Đường lối. Nhưng có vẻ mọi sự đi qua không mộng mị. Mấy môn dớ dớ qua đi lúc nào không rõ. Hè đầu tiên phải trực hè, thế là mất tong một tuần, lại một tuần cho "món nợ mùa đông", linh tinh nghỉ được mấy ngày rồi đi một tuần nữa thực tế ở An Lão, Bình Lục, Hà Nam-một cuộc đi nhiều điều đáng nhớ và để nhớ. Tới tận hôm nay. Ngày 11 tháng 8 năm 2013, vẫn ký Y3 vào bệnh án, và vẫn ghi Y3 trong Báo cáo cuối cùng nộp thầy cho đợt thực tế Hà Nam.
Nhưng đã chấm hết!
Mai chính thức đi học chính trị đầu khóa cho Y4. Thế là thành Y4 rồi!
Từ mai, ta sẽ lại bước vào cuộc đua mới, chặng đường mới mang tên Y4. Vẫn nhiều đồn đoán rằng đấy là Y nặng nhất, rồi những mưu toan dự định nữa, ít nhất là B2 cho Y4. Và còn những cái khác nữa đang thấp thoáng trên con đường phía trước.
Chào nhé Y3!
Và chào mừng đã tới với ta, Y4 của ta!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét