Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2016

[Câu chuyện y học] Bắt đầu đi trực NT: Bài học về bệnh truyền nhiễm

27/10/2016. Bắt đầu đi trực với vai trò là BSNT.
Vẫn ở A9, nhưng cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Không còn là le ve không ai biết không ai quan tâm. Không còn tất bật đẩy bệnh nhân đi chụp, đi lên khoa... linh tinh nữa.
Khám, làm hồ sơ, ra y lệnh, phân loại..., đã ra dáng bác sĩ lắm rồi. Nhưng còn nhiều điều chưa biết quá, phải cày cuốc vậy. Tự nhiên nhìn lại thấy đám kiến thức Nội của mình thật ít ỏi.

Một câu chuyện trong buổi trực đầu tiên: Khám ẩu, định hướng sai bét tè lè nhè.
Một anh zai tầm 30 tuổi, vào vì không đi được và người vàng như bôi nghệ. Nhòm qua giấy chuyển: "Bệnh nhân dùng thuốc nam nhiều năm, đang có suy gan suy thận. Chẩn đoán Suy gan cấp do dùng thuốc nam". Bệnh nhân được đẩy luôn lên Chống độc. Lát sau bị Chống độc trả lại, ghi: "Đề nghị loại trừ các bệnh nội khoa, không vội nghĩ là nguyên nhân do dùng thuốc nam". Thành định kiến trong đầu rồi, vàng da cứ ở ngoại là tắc mật, ở nội là viêm gan xơ gan các kiểu. Ông này lại uống thuốc nam, dân làm thuê tự do dân trí thấp. Thôi chắc chắn là dùng thuốc nam linh tinh rồi suy gan rồi. Mấy anh chị bác sỹ định hướng như vậy, mình cũng chả nghĩ gì hơn. Chắc làm cho xong mấy cái sinh hóa với siêu âm rồi cho lên Chống độc thôi.
Thế nhưng câu chuyện chợt gợi mở sang hướng khác khi mà hai bạn sinh viên le ve lại hỏi bệnh, anh chàng vui vẻ kể lại câu chuyện ly kỳ: Năm năm trước anh ta cùng đám bạn lên Hà Giang làm công nhân thủy điện. Một bữa cả bọn bắt được một con lợn rừng nặng có 60 cân. Sau bữa đó, cả 5 người ăn lăn ra ốm, sốt, người vàng khè như đợt này. Anh zai này được chuyển về xuôi, điều trị gì chả rõ xong cũng khỏi. Sau uống thuốc nam 2-3 năm gì đó thì thấy không tái phát lại lần nào nữa. Sau 5 năm, 3 người đã chết. Chỉ còn anh zai này với 1 cậu bạn còn sống. Anh ta vẫn kể lể với giọng rùng rợn như kiểu một con ma rừng nào đã trừng phạt vì mấy người ăn con lợn 60 cân. Đợt này cách 1 tuần tự nhiên anh ta lại sốt rét run, lại vàng khè, người đau nhức không đứng lên nổi.
Mình chỉ thấy kỳ dị và chưa biết là anh ta nhiễm giun sán gì không. Thì ông anh NT Nội mặt hỉ hả bảo cái này là Leptospirosis em ạ. Ờ đúng thật, điển hình đến thế là cùng. Truyền nhiễm học có 3 tuần, chả có ấn tượng gì nữa. Mấy năm ấn tượng sâu sắc với các loại bệnh không truyền nhiễm, giờ mất cả cảnh giác và quên gần hết kiến thức với đống bệnh nhiễm rồi. Đúng như thầy Long nói: "Bác sỹ mà không biết về bệnh truyền nhiễm thì không phải bác sỹ".

Đấy, ngu quá. Âu cũng là cái tát nhè nhẹ cho khôn ra tẹo. Cấp cứu đúng là hay ho và đầy hấp dẫn!

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2016

Buổi học đầu tiên không có Chim

Hôm nay đi học, với hội NT HSCC. 
Mở cái kẹp giấy ra, thấy dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng bút chì "Mèo mọi độc ác ăn quả báo" rồi mũi tên chỉ vào lòng mình. Lòng quặn lên, nước mắt chực trào ra vì xúc động.
Biết bao kỷ niệm ùa về. Những tháng ngày hai đứa cùng nhau đi học. Chờ đợi nó đến lớp, rồi bĩu môi: "Anh là anh chưa bao giờ mà lại thấy có một cái đứa nó lại đi học muộn như m". Rồi ngồi vừa nghe giảng, vừa nghí ngoáy nghịch, vẽ linh tinh vào sách, ra bàn...Biết bao trò linh tinh như niềm vui và bí mật nho nhỏ của hai đứa.
Cảm giác cô đơn thật đáng sợ. Nó y hệt cách đây 6 năm: hồi mới rời trường cấp 3, lang thang những buổi trưa hè ở trường, bạn bè lạ lẫm cả. Sau 6 năm ở ngôi trường này, vẫn là nó quen thuộc của hôm qua, nhưng nay lại tự nhiên thành xa lạ. Mấy hôm trước ngồi ở sau nhà A1 nhìn từng đám sinh viên đi qua, không ai quen mình cả. Không còn nữa tự nhiên gặp ai đó quen chạy bộ rồi nói với nhau vài câu chuyện; hay chỉ đơn giản thôi là cảm giác mình còn có việc gì đó ở ngôi trường này, ngày mai, ngày kia, ở chỗ này chỗ khác. Ngôi trường đã trở thành của ai đó, không phải của mình.
Trường của mình đã hóa thạch trong một miếng hổ phách, vàng óng màu ký ức. Ở đó có những trưa vàng óng, những buổi lên giảng đường vô lo vô nghĩ, nghí ngoáy ngồi vẽ bậy bên cạnh Chim. Ở đó có những buổi chiều hai đứa lang thang sau nhà A1. Có những đợi chờ, những thân quen ngày ngày như mặt trời lên mỗi sáng.

Hôm nay không có em ở đây. Chợt nhận ra nhiều điều đã đổi khác. Mọi thứ thân quen biến mất, ngôi trường xa lạ và trống rỗng!

Không biết đã bao nhiêu buổi trưa lang thang trên 217. Hôm đó, có một đứa nước mắt cứ lã chã tuôn. Vì nhớ.

Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2016

Những mối tình thứ hai

Đang rảnh rang. Nửa tiếng nữa mới đến giờ học Tiền lâm sàng: Đặt NKQ khó. Vừa đi lấy cái certificate đã hoàn thành chương trình AUF của hai đứa, với cái giấy triệu tập học NT HSCC của mình. Ngồi ghế đá sau A1 xao xuyến nghĩ về những gì vừa trải qua và con đường phía trước.

Tự nhiên mỉm cười nhớ lại "điều kỳ bí" thi thoảng vẫn nghĩ: dường như có bàn tay vô hình nào đưa đẩy mình đến ngồi ở cái ghế đá này, với cái ba lô như thế này, ở thời điểm này. Đó là Định mệnh.
Hẳn gã Định mệnh này là một kẻ thích đùa. Sáu năm trước, một tên khối A cày Lý thành thần, chỉ biết 1 nu 3,4 Angstrom trước khi thi 1 buổi tối tự nhiên đỗ rồi đi học Y. Ba năm trước, một tên nhát gái âm ỉ mãi cái tình cảm đầu đời yêu chả ra yêu nhớ chả ra nhớ, chả bao giờ có ý nghĩ thích đứa bạn "như con trai", tự nhiên tưng tửng rộn ràng và chả thể kiểm soát con tim của mình mà yêu cô bạn thân; sau một trò hẹn hò như đùa bỡn, chỉ vì mùa thu. Mùa hè này, một cậu sinh viên đi đâu ai cũng tin làm Ngoại, đột nhiên vừa bị đẩy, vừa lựa chọn theo Hồi sức cấp cứu-chuyên ngành lạ hoắc và chưa có tí cảm tình nào trong tim cậu.
Xòe bàn tay ra. Tại thời điểm đó, toàn những mối tình thứ hai. Hay thật!