Hôm nay đi học, với hội NT HSCC.
Mở cái kẹp giấy ra, thấy dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng bút chì "Mèo mọi độc ác ăn quả báo" rồi mũi tên chỉ vào lòng mình. Lòng quặn lên, nước mắt chực trào ra vì xúc động.
Biết bao kỷ niệm ùa về. Những tháng ngày hai đứa cùng nhau đi học. Chờ đợi nó đến lớp, rồi bĩu môi: "Anh là anh chưa bao giờ mà lại thấy có một cái đứa nó lại đi học muộn như m". Rồi ngồi vừa nghe giảng, vừa nghí ngoáy nghịch, vẽ linh tinh vào sách, ra bàn...Biết bao trò linh tinh như niềm vui và bí mật nho nhỏ của hai đứa.
Cảm giác cô đơn thật đáng sợ. Nó y hệt cách đây 6 năm: hồi mới rời trường cấp 3, lang thang những buổi trưa hè ở trường, bạn bè lạ lẫm cả. Sau 6 năm ở ngôi trường này, vẫn là nó quen thuộc của hôm qua, nhưng nay lại tự nhiên thành xa lạ. Mấy hôm trước ngồi ở sau nhà A1 nhìn từng đám sinh viên đi qua, không ai quen mình cả. Không còn nữa tự nhiên gặp ai đó quen chạy bộ rồi nói với nhau vài câu chuyện; hay chỉ đơn giản thôi là cảm giác mình còn có việc gì đó ở ngôi trường này, ngày mai, ngày kia, ở chỗ này chỗ khác. Ngôi trường đã trở thành của ai đó, không phải của mình.
Trường của mình đã hóa thạch trong một miếng hổ phách, vàng óng màu ký ức. Ở đó có những trưa vàng óng, những buổi lên giảng đường vô lo vô nghĩ, nghí ngoáy ngồi vẽ bậy bên cạnh Chim. Ở đó có những buổi chiều hai đứa lang thang sau nhà A1. Có những đợi chờ, những thân quen ngày ngày như mặt trời lên mỗi sáng.
Hôm nay không có em ở đây. Chợt nhận ra nhiều điều đã đổi khác. Mọi thứ thân quen biến mất, ngôi trường xa lạ và trống rỗng!
Không biết đã bao nhiêu buổi trưa lang thang trên 217. Hôm đó, có một đứa nước mắt cứ lã chã tuôn. Vì nhớ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét