Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

Con đường mùa đông


Hôm nay ngồi không hiểu sao nhớ vài câu của "Con đường mùa đông". Tóm lại chỉ viết 1 câu "Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng"

Từ Đông chí tới giờ cảm giác buồn. Hừm. Có vẻ cứ mỗi lần tới cái j Chí là tâm trạng lại sao sao ấy. 
Lần này là một nốt trầm dài...
Nay ngồi lạnh. Chợt ngồi soi lại mấy thứ cũ rích. Nhớ tới vài người bạn. Tự nhiên có một cảm giác cô độc to lớn.
Đã có lúc mình luôn tự nhủ: "Ai cũng có một cuộc đời riêng"
Ừ nhiều bạn. Lúc sáng có 1 e bảo: "Anh nhiều bạn nhỉ?" "Ừ". Chả hiểu sao nhớ ngay tới 1 cái ảnh biếm họa, ở đó vẽ một đám tang của 1 người có vài nghìn bạn bè trên Facebook, nhưng đám tang chỉ có lác đác vài người. Ừ, cũng vì cái nền tâm trạng đang tồi tệ, nên cũng tự mỉm cười "chả biết sau này mình chết có thằng nào đi đưa ma k?", đúng là hết khôn dồn ra dại.
Hm. nh thực sự không hiểu hôm nay, cái lạnh, và việc ở nhà suốt mấy ngày, rồi nhiều thứ linh tinh nữa, đã làm cho mình nghĩ nhiều về tình bạn, về những mối quan hệ mình đang có, về tình cảm giữa người với người.
Cái hồi đi học, đọc rất lắm thứ lung linh, tự rèn cho mình một quả tim tốt đẹp, mong ước cũng rất tốt đẹp xa xôi. Nhưng rồi hôm nào đó nhận ra mình đang mơ cái ở đâu đó, với ai đó, và nhận thấy một sự cô độc ghê gớm. Có những người bạn học rất lâu, có lẽ một thời đã hiểu nhau lắm, nh k thân. Có những đứa rất tôn trọng mình, nh cũng không thân. Có những đứa làm việc chung với mình, cộng tác được, nh là công việc. Có những đứa đi chơi cùng mình, chia sẻ với nhau nhiều lắm, nh mình vẫn không cảm nhận là hiểu mình, không tìm thấy một sự an toàn khi mệt mỏi. Chán một chút. Chả có lẽ ta chỉ có loại bạn lúc yên bình sung sướng? Ngẫm lại, nhớ câu ở đâu đó, rằng nửa đêm thử gọi cho một người bạn, bảo mình cần chỗ giấu 1 cái xác, thử xem có bao nhiêu người không dập máy hoặc báo cảnh sát? Hờ. ...thấy nhiều điều, và chưa tìm thấy ai cả. Luôn thấy ở các mối quan hệ của mình một cái j đó miễn cưỡng hoặc vụ lợi. dù ít, dù nhiều. có lẽ mình đã quá tiêu cực rồi
Hm. bài này sẽ được công khai. Vì là viết cho mình, nên nếu bạn nào "mình với nó như thế mà nó viết thế này" rồi xem lại mọi thứ với mình, ừ cũng được. Hoặc ai đó thấy mình thế nọ thế kia, mình không quan tâm. Blog này là MỘT GÓC NHÌN-ừ, cái nhìn khác cho một con người mà các bạn biết. Không phải góc khuất, mà là một cái nhìn sâu hơn và khác hơn, cho những ai thực sự quan tâm và hiểu mình. Và nó viết, âu cũng chỉ là thỏa mãn nhu cầu viết lách, như một sở thích mà thôi.
Ừ, còn 2 bài nữa chưa gõ, định viết 1 bài nữa. mà đâu đâu cũng thấy mọi người "chuyển nhà" rồi. Có thể lắm, bất cứ lúc nào hoặc bài viết nào sẽ là cái cuối cùng ở cái blog này. Rồi sau đó, có lẽ, mình sẽ không dùng thường xuyên Yahoo nữa...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét