Có những con người đi qua ta trong chốc lát nhưng ở lại
trong ta suốt cả cuộc đời...
Có một cô gái, mình gọi là cô gái vì mình không dám gọi là
cô bé. Mỗi lần nghĩ đến cô gái này mình luôn có một cảm giác ấn tượng và cảm phục-ấn
tượng đã đi theo mình chỉ duy nhất từ một buổi chiều!
Đó là một con người kì lạ. Và đảo lộn, trái ngược với bất kì
những tư tưởng của mình.
Ngày còn nhỏ, mình là một người thích sự hoàn hảo. Và thực sự
mình luôn cố gắng để làm tốt nhất. Nhưng rồi sau này mình nhận ra rằng như vậy
thật mệt mỏi và cuộc sống lí tưởng mà cha mẹ, thầy cô đặt ra như đi học phải
đúng giờ, mặc chỉnh tề áo đồng phục, ăn nói.... và nói chung là 1001 loại quy tắc
và khuôn mẫu. Nhưng mình không thích như thế. Có một câu nói mà mình thấy rất
hay ho đó là: "Mọi quy tắc được đặt ra để cho người ta phá vỡ!". He
he, nói thì nghe vô lí, vì ai cũng bảo phải tuân theo quy tắc này nọ nhưng thực
sự nghĩ cũng thấy đúng: ai cũng tuân theo quy tắc thì phải có quy tắc làm cóc
khô gì! Nhưng tất nhiên đời có giới hạn, miễn đừng đi quá giới hạn đó là được.
Nói lằng nhằng chán chê, quay lại "tên" kia-gọi thế
vậy. Mỗi lần nhắc đến mình lại thấy có gì đó nể nể, cảm giác mà không nhiều người
mình cảm thấy thế. Tất nhiên, đời có đầy cục đá tảng, trong khi mình là một hột
cát tí teo. Nhưng hòn đá tảng này không giống như những hòn mình thường gặp, ở
nhiều nơi, cả trong hội Olym. Hòn này to, phải nói là to tởm, dù chưa to như
thiên thạch nhưng cũng đủ để ta ngưỡng vọng rồi-ngưỡng vọng nhưng chả bao giờ
muốn như vậy. Nhưng nếu thế thì cũng chỉ là cục đá trong biển đá mà thôi, đã bảo
đời ối đá tảng, mà mình là loại ngưỡng mộ thì có thể nhưng thần tượng thì tuyệt
nhiên không!
Cái sự đáng để mình ấn tượng đó chính là phong cách sống. Một
tên kì lạ, bảo rồi, nguyên tắc tởm. Và thực sự có lẽ định mệnh cho một tên
nguyên tắc hết sức lại ngồi cạnh một tên vô nguyên tắc hết ...gì không biết-như
mình. Và thế nên, mình rất nể hắn bởi hắn có thể sống với nhiều nguyên tắc như
thế. Nhưng có một tình cảm khác mà mình rất trân trọng ở bạn. Một hòn đá tảng
nhưng rất hòa đồng, thật ra không lắm, nhưng ít ra là tạo cho mình một cảm giác
được tôn trọng theo kiểu một người bạn lịch sự. Xưa nay mình chủ trương bạn bè
thì vô tư, tao mày cho thoải mái, nhưng thực sự trước hắn mình luôn giữ thái độ
thân thiện của một người bạn và một sự tôn trọng cần thiết không gì xóa bỏ được.
Hắn rất hay ho. Mình luôn không tin vào cái gì thuộc kiểu
"sét đánh", tất nhiên không phải yêu, vì mình chả biết cái khỉ khô gì
là yêu, mà nghĩa rộng hơn kiểu là gì đó.
Hôm đó là một hôm hơi nắng, nhưng nói chung là khá dễ chịu.
Một ngày củ chuối với những hành động củ chuối. Đó là hôm đầu tiên và duy nhất
cho tới giờ mình gặp hắn. Hắn nhìn hơi chuối với quả áo dài kì quặc hiếm có khó
tìm. Nhưng chả có gì nếu y không nhẫn nại đến kì lạ ra-vào-ra-vào...và nhất quyết
không ngồi luôn ở trong cho đỡ phải như vậy. Lúc ấy mình thấy đúng là "bệnh",
he he. Thật ra phải kể cả điệu bộ gà vật và kiểu Bônsevich như thời đại cách
đây 20 năm nữa, đúng là cộng sản. Mà cộng sản thật chứ chả chơi. Mới đầu mình
cũng cóc quan tâm. Sau y hỏi mình với một giọng củ chuối, nhưng khá hay:
"Bạn ngồi lộn chỗ phải không?" Kha kha, khó tưởng tượng rằng mình đã
suýt bật cười khi nghe câu ấy, phần vì giọng, phần vì nội dung. Thời này đến Bộ
trưởng còn có thể ngồi nhầm chứ chỗ này là cái đinh gì? Nhưng quay sang nhìn vẻ
mặt của hắn, mình chợt hơi sợ sợ. Nhưng mình phải giải thích ngay là có tên
khác đang an tọa ở cái ghế có dính mác Đặng Tuấn Dũng rồi. Y phân bua và chỉ
vào cái thành ghế, hình như mình ngồi ở một ghế của tên nữ nào đó thì phải.
Mình cũng xem tên "không lộn chỗ" là tên nào mà kì quặc đến thế?
""-tên banana như người. Nhưng hình như mình thấy tên này ở đâu đó,
nhòm lên bà chị đang đọc bảng thành tích, y là tên đầu tiên. Cóc nhớ, nhưng nói
chung là tởm và chuẩn bị vào Đảng-Bônsevich thật, thảo nào! Nhưng y không phải
dân Hà Nội-mình vẫn nghĩ toàn dân Hà Nội. Nhưng tóm lại là rất chất
Nhưng đó thực sự là một người bạn mà mình rất yêu quý. Nói đến
sét đánh bởi vì sau đó hắn đưa mình cuốn lưu bút. Mình vẫn nghĩ loại này sẽ chả
đi về đâu. Nhưng thực sự từ đó đến nay mình chợt nhận ra là mình có thêm một
người bạn. Một người bạn quý mà mình không cảm thấy "bệnh" nữa mà chỉ
là yêu quý và cảm phục. Một người bạn chia sẻ rất chân thành và đúng lúc, lại rất
thú vị. Và thực sự, mình mong có cơ hội được gặp lại, với tư cách là hai người
bạn thân lâu ngày không gặp...
Có những con người đi qua đời ta...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét