Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2010

Có những con người đi qua cuộc đời ta...


Có một cô bé luôn hiện ra trong tâm trí tôi khi tôi nhớ về những ngày cấp 3 yêu dấu!
Một cô bé kì lạ
Đó là một con nhỏ tôi biết đến lần đầu tiên không phải gặp mặt, mà là nghe danh
Lần đầu tiên gặp mặt, có lẽ thế, vì đấy là lần xa nhất tôi nhớ về “hắn”, tôi đi ngang qua một con nhỏ khá đặc biệt. Và tất nhiên, với một IQ không quá cao nhưng đủ để phán đoán và một ít thông tin về “hắn”, tôi biết ngay con nhỏ đó là “hắn”.
Lần đầu ấy để lại trong tôi những cảm nhận khác nhau về một con nhỏ-một đối thủ. Nhưng thực sự, từ khi đó, tôi không bao giờ nghĩ mình và “hắn” là đối thủ nữa. Hắn không phải đối thủ của tôi.
Lần đó con nhỏ đứng chuẩn bị đồ để về. Thật ra thứ duy nhất mà tôi còn nhớ cho đến giờ là đôi mắt-tôi vẫn hay nhìn vào mắt người khác như thế, và thực sự nhìn vào mắt người khác sẽ đem đến những cảm nhận và những ấn tượng khó nói thành lời nhưng chẳng bao giờ quên được. Đó là một đôi mắt rất sáng, long lanh và thông minh hiếm thấy. Nói thật không chém, đó là 1 trong số ít những đôi mắt mà tôi có cảm tình và ấn tượng ngay lần đầu tiên. Nhưng có cái gì đó trong đôi mắt ấy, ở đáy của đôi mắt trong veo có chút gì bí ẩn, chút gì đượm buồn và chút gì sắc sảo kì lạ. Nó không giống đôi mắt trong veo thông minh của cháu tôi sau này-đứa cháu mà tôi rất quý. Đôi mắt ấy có gì thông minh, lãng mạn, nhưng mình dự cảm có chút nguy hiểm ẩn chứa trong đôi mắt ấy!
Nhưng nếu thế thì chả có quái gì, vì mình vẫn thường quên ngay những việc vớ vẩn kiểu như thế. Nhưng cuộc đời…
Rồi, một ngày nắng với bầu trời trong vắt và cao vô tận, với nắng, gió và mây-mình thích nhất kiểu thời tiết như thế. Những lúc như thế, mình thích đứng im, ở một chỗ thật cao, thật sáng, lim dim mắt và ngước nhìn lên bầu trời, nơi có những đám mây mềm và xốp lơ lửng trên cái nền xanh thanh thản đến lạ kì, để cho gió mơn man tóc và mặt ,… một cảm giác thật tuyệt! Hắn đứng bên cạnh, cũng im lặng và ngẩng cao khuôn mặt ngước nhìn lên bầu trời cao rộng, thả cái nhìn về xa xăm và khẽ nở một nụ cười. Có những nụ cười, lặng yên và thanh thản. Một đôi mắt đầy ước mơ, một bầu trời thênh thang, một nụ cười yên bình, nhẹ nhõm.
Ngày cuối cùng, mình vẫn đứng trên ban công-nơi mở ra khung trời cao rộng đầy ánh sáng và gió. Nhưng ở đó, trên cây phượng già cỗi mà cứ ngỡ đã chết từ mùa đông trước, đã đâm ra những mầm non xanh đầy sức sống và những chùm hoa phượng đỏ gắt. Mình ngước nhìn lên bầu trời, trời thật đẹp và thanh bình, bầu trời sẽ mãi như thế, nhưng những kỉ niệm đã trôi qua…

Hồn tôi như hoa cỏ may…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét