Những ngày trời trong thế này làm mình nhớ tới những vì sao.
Tối qua ngồi tìm về Big Bang và thiên hà, vào thư viện vật
lí thấy cả đống sao. Hôm nay ra sân rửa mặt, nhìn lên trời thấy mây bay và sao
chi chít. Không biết trong đám sao đấy đứa nào là Sirius-sao Thiên lang mà mình
thấy hay ho nhất trong đám sao.
Đó là một ngôi sao chắt trắng thì phải, nhỏ bé và cô độc.
Nhưng nó sáng một cách lạ thường và có chăng chỉ kém quasar. Một ngôi sao đặc
biệt, với nhiều truyền thuyết kì cục. Tại sao nó lại nổi bật như thế giữa vô
vàn ngôi sao trên nền trời này, giống như hôm nay nó vẫn đang ở đâu đó trong vô
vàn tinh tú, không lấy gì làm khác biệt?
Nhìn từ Trái Đất, trừ Mặt Trời là sao xịn không nói, về đêm,
sáng nhất là Mặt Trăng-Lunar,sau đó là Kim tinh-Venus, sau là sao Mộc
Jupiter-người anh em khổng lồ trong đống các hành tinh quanh Mặt Trời. Thế sao
Thiên lang ở đâu nhỉ? Mình vẫn chưa thấy nó, có thể thấy nhưng không biết, chắc
thế…
Sao Thiên lang nhỏ bé, sát bên cạnh Mặt Trăng. Thiên lang nằm
giữa vô vàn vì sao khác, không nổi bật. Nhưng nó lấp lánh một ánh sáng rất mạnh,
và cứ mãi lấp lánh như thế…
Nếu em là Mặt Trăng dịu hiền, tôi xin làm sao Thiên lang bé
nhỏ mãi mãi lấp lánh bên em..
Không phải mình, mà đọc về sao Thiên lang có ông thiên văn
nào đó nói thế, thế nên thấy Thiên lang càng hay ho.
Như sao Thiên lang, chú sói con cô độc, mạnh mẽ và dữ dội giữa
bầu trời!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét