Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

ĐI NÀO 19 ƠI!


Sáng yên bình sau mưa lạnh. Yên ắng quá! Không mưa nữa và nghe thấy cả tiếng chim. Hm, đồng hồ nhảy từng giây lạch cạch.
Sắp 19+, sắp sống trong những ngày tháng của tuổi mới, những tháng ngày tuổi 20.
Sinh nhật đến như một làn gió nhè nhẹ mơn man, lành lạnh. Một chút vui vui, một chút buồn buồn, thấy cứng rắn hơn và cũng thêm nhiều suy ngẫm. Ngày mai có gió ngày mai thổi…
Hì, tự nhiên cứ sinh nhật lại viết. Một tuổi sắp qua đi. Nhiều thứ đã làm được, làm tốt là đằng khác. Một số làm ít hơn, nhiều điều đã đổi khác. Có những dự định chỉ sắp thành chứ chưa xong. …và có những cái vẫn nhiều dang dở và chưa đâu vào đâu cả. Một năm trưởng thành chầm chậm và đã có được nhiều điều, sách vở và cả hơn sách vở. Một năm yên ấm và nhen nhóm những điều mới mẻ. Vui vui
Một tuổi nữa, và sẽ lớn nữa, khác nữa. Những cái chưa xong thì sẽ sớm làm xong. Cái nào ổn rồi cố gắng ổn hơn nữa. Sẽ có những cái mới. Con đường dài có mệt mỏi, và gia đình thực sự là tổ ấm bình yên. Một tuổi mới đã có ít nhiều nền tảng, sẽ tiếp tục vươn cao vững chãi. Con đại bàng sẽ đập những sải cánh dài hơn, cao hơn trên bầu trời vĩ đại. Chinh phục!
Tuổi mới tôi ơi, tuổi mới khó khăn và thử thách, tuổi mới vui vẻ và hạnh phúc, lắm chông gai và đầy những hoa hồng …

Thứ Bảy, 20 tháng 8, 2011

BIẾN CHẤT

HẾT NĂM NHẤT-NHỮNG SUY NGẪM VÀ CẢM NHẬN-BIẾN CHẤT-HIHI-SÔI NỔI
BIẾN CHẤT
Mùa thu, tháng Tám, những ngày đầu Y2
Những ngày thu đã tới, với trời xanh và nắng vàng, và gió nữa, thật tuyệt…
Ngồi viết bài này, ngẫm nghĩ vu vơ về những gì đã đổi thay trong năm nhất. Đây là bài cuối cùng của Chương 2, Y1 đã qua êm ả..
“Biến chất”, từ này mình không dùng với nghĩa xấu, và cũng không hẳn là tốt. Nó có lẽ gần giống với “đổi thay”, nhưng cái sự ấy nó không đổi ngay, mà từ từ, và có lẽ một hướng nào đó là k hay ho cho lắm; nên mình thích dùng từ “biến chất”
Một năm trước, có lẽ mình là người tử tế. Sau đó 1 năm, không biết mình còn tử tế tới mức nào. Có những thứ đã thay đổi.
Khi ta thay đổi cái nhìn vào cuộc sống, cuộc sống sẽ có một hình ảnh khác, một màu sắc khác.
Một năm không quá nhiều biến động, nhưng có nhiều cái mới. Những cái mới có biết trước ít nhiều. Nhiều thứ đến với mình, như bước ra từ trang sách, và lần này trang sách chẳng thể gấp lại những lúc không muốn đọc. Và nhiều thứ nữa. Và thấy cuộc đời “đời” hơn, những gai góc hẳn là có thật. Rồi những bong bóng xà phòng rắn lại, không bay nữa; và thật may, dù thế nào vẫn thấy được cầu vồng.
Cuộc đời hẳn buồn lắm nếu ta thật quá! Mơ mộng thật là một thứ cà phê cho tâm hồn,…

Con mắt nhìn xuyên cả cuộc đời, chưa hẳn đã rõ ràng, nhưng một vài ý niệm. Cuộc sống, cái chết, có lẽ chưa bao giờ đối diện không mơ hồ, không sợ hãi như thế. Bình thản hơn, thong thả hơn giữa cuộc đời. Có lẽ Y nhìn con người sinh học quá, nên phần xã hội của con người lu mờ bớt đi? Nhiều cái nhìn, nhiều quan niệm cũng thật đổi khác, có lẽ sâu sắc và trầm lắng hơn…
Và nữa là sự nghi ngờ. Hm, mỉm cười nhớ ngày trước có kẻ nói người lớn nghĩ khác trẻ con, người lớn hay nghi ngờ. Hì, có lẽ đúng thật, vì khi trải qua nhiều vấp váp, người ta không khỏi những sự nghi hoặc. Thật hài hước là có nhiều cái sự như thế rất buồn cười. Có lẽ ta cũng bắt đầu “già”, bắt đầu nghi hoặc nhiều thứ, và không tin nhiều điều người ta nói mà mình chưa được kiểm chứng. Ôi nước biển mặn!
Ảo. Có lẽ cũng là một sự biến chất nữa. hừm, ảo chăng?
Nhiều, và nhiều những thay đổi âm thầm mà có lẽ chính ta cũng không nhận ra. Cách nghĩ, cách sống khác đi, bình thản hơn, sâu sắc và hơi hài hước hơn. Nhiều khi buồn thấy mình không “tử tế” như trước nữa, nhưng có lẽ mình sống đã thật hơn.
Lý tưởng, những điều cốt lõi sẽ chẳng bao giờ thay đổi. Muốn “biến chất” dần, để thật hơn, nhưng luôn luôn tốt. Mãi mãi và luôn luôn như vậy… 

Thứ Năm, 4 tháng 8, 2011

HẾT NĂM NHẤT-Y1 Ở LẠI TRONG TÔI


HẾT NĂM NHẤT-NHỮNG SUY NGẪM VÀ CẢM NHẬN-BIẾN CHẤT-HIHI-SÔI NỔI
HẾT NĂM NHẤT-Y1 Ở LẠI TRONG TÔI
Hết năm nhất ồi. Hôm nay là 2/8, trong khi các trường khác đang háo hức bước vào năm học mới, thì sinh viên Y vẫn ung dung ngồi nhà viết Bài viết này đây. Có háo hức không? Có, háo hức đợi điểm, keke
Sẽ còn một bài viết nữa của Chương này
Y1 qua rồi, cái j đã qua sẽ ít nhiều hằn vào vỏ não ít gì đó gọi là kí ức. Y1 là năm đầu tiên, những ngày ta bước những bước chân đầu tiên của con đường dài vạn dặm, những ngày bỡ ngỡ và khó khăn. Thật tuyệt là mọi thứ đã qua đi khá êm ả, vạn sự khởi đầu nan! J
Y1 trong tôi là những ngày đầu tiên mệt lừ, cô đơn, là lạ, và 1 cảm giác khó tả. Cảm giác xa rời khỏi mọi thứ có thể bấu víu. Lần đầu tiên quanh mình không còn lấy một người bạn cũ có thể chia sẻ, mọi thứ mới đến bất ngờ và có quá nhiều thứ phải lo, phải quyết định. Rồi những vấp váp, những phép thử sai... Có lẽ quá nhiều điều xảy ra, sau những tháng ngày yên bình vô sự. Còn nhớ những ngày háo hức, mong chờ đan xen suy nghĩ chọn lựa. Rồi những hoài bão như thành hiện thực ngay, những phút giây chạnh lòng nhớ về mẹ-người biết bao mong đợi, nhưng chẳng thể nhìn thấy cái ngày mình bước vào cổng trường Đại học Y. Hm…Câu nói: “Nhưng con sợ lắm”,.. “con không thích mùi bệnh viện”, sẽ mãi làm mình mỉm cười, một nụ cười…
Và những lúc vui buồn, hụt hẫng nhớ lại 1 năm cấp tập vừa qua, dài bất tận, kết thúc đột ngột, và như lại ngắn vô cùng. Những ngày tháng học sinh, bè bạn…Mọi thứ đang có những chỗ đứng mới, khác nhau.
Y1 trong tôi còn là những ngày đầu tiên làm quen bạn mới, những đứa không còn cùng xóm, cùng xã, cùng huyện, ...Những đứa khác nhau, mỗi đứa một vẻ, nhưng 1 vẻ lạ lùng, và có 1 điều j đó khác hơn tất cả mọi lần chuyển cấp. Rồi những mối quan hệ mới, bất ngờ, vui vẻ. Những người bạn với những con người đầy mới lạ. Đứa vui vui, đứa trầm trầm, nói chung nhiều thứ…Cũng được
Y1 trong tôi là những ngày căng lên. Đầu năm học đầu khóa: “Do đặc thù nghề nghiệp, trường ta sẽ học cả ngày, và cả tuần nữa…” Ặc, và còn nhiều thứ “đặc thù nghề nghiệp” nữa, đến phát sốt. Thế là có những ngày tháng vật vờ, hay ho và thú vị đi khám phá những ngóc ngách, thử các quán ăn, tìm nhà vệ sinh; rồi tìm đường tới trường, những chiếc bus, giờ chạy…Thế là lần đầu tiên, hoặc là sau rất lâu rồi, đi học muộn, bỏ ăn trưa, ôi đủ thứ khác. À, đi học được 3 ngày thì mất ví+ cmnd, cái này phải ghi lại. Bù lại là biết được thủ tục làm lại cmnd và cái chứng minh thư đẹp giai hơn hẳn. Ẹc
Y1 còn là những ngày học bù la bù lô, thi thoảng còn linh tinh nữa. Những trò lý tưởng dần được thay bằng thực tế có vẻ thực tế và khắc nghiệt hơn- điều làm mình hơi buồn. Học thật vui, rồi thật tởm, theo đúng nghĩa của từ tởm. Rồi những trò nghe nhiều nhưng chưa thấy, ví dụ như giảng đường chỉ có vài người. Rồi những thứ kì lạ, hấp dẫn nữa
Y1 trong tôi có những kì thi thực tập lo phát ốm, rồi thi lý thuyết “ảo tung chảo”. Nhưng mọi thứ có vẻ êm đềm trong mệt nhọc, tức là khổ mãi nó thành lì. Ôn Triết 40 câu còn kêu, chứ tới ôn Sinh 80 câu chả em nào còn có ý kiến nữa. Và lại “do đặc thù nghề nghiệp”, nên những kì thi dài như bất tận. Kì 1 hay ho. Đầu năm học 1 tháng quân sự, buồn vô cùng tận, hài vô cùng tận.. Tới tháng 11 đã thi Lý Sinh, thả ra 1 chút, tới tháng 1 thì phải, bắt đầu thi, mỗi tuần một, mỗi tuần một, từ từ như kiểu tùng xẻo bò. Rồi, do thương sinh viên, nên các thầy…cho thi TT Giải phẫu sớm để về ăn Tết. Và thế là, sinh viên mang cái bụng lo ngay ngáy về quê ăn Tết, rồi mang cái bụng …ục ịch lên trường, vì 1 cái Tết ngập răng giò chả và bánh chưng. Và trong không khí tưng bừng phấn khởi chào xuân mới thắng lợi mới như thế, còn 2 môn dài vô cùng để mà răng bớt ngập giò chả và bụng bớt ục ịch: Triết và Giải phẫu. À, gọi là Triết, đúng ra là Nguyên lý cơ bản của CNML học phần 1, và đúng là Triết thật; nhưng ý rằng môn Chính trị vẫn được gọi 1 cách không chính thống là “Triết” như thế. Nếu mình không nhớ nhầm thì 5/3 mới thi xong. Thật tuyệt! Cái đó đáng lẽ được kể lể ở Chương 1………Rồi nghỉ dài dài vui vẻ, và có lẽ kì 2 đuôi mèo của các sinh viên bắt đầu to ra và bắt đầu giống đuôi cáo. Thế là giảng đường càng vui vẻ, nhiều trò lại hay ho nữa. Và giữa tháng 4, lại một niềm vui bất tận: lại thi. Và lại tuần từng tuần, tuần từng tuần vui nhộn tới 2/7. Hừm, thế nên giờ này dân Y vẫn ngồi lê la nghỉ hè cũng không nên bị ghen tị cho lắm. hehe
Ừ, Y1 trong tôi còn là những môn học, những thầy cô vui vẻ và hài hước nữa. Nhé:
Môn đầu tiên, nhẹ nhất (?), vui vẻ gần nhất: Quân sự! Lại nói không chính thống, tên đầy đủ nhớ không nhầm của môn này là “Giáo dục quốc phòng và…” j đó. Môn này học vào tháng đầu tiên, khoảng cuối tháng 8 tới tháng đầu tháng 10, gồm có 2 phần là lý thuyết và thực hành. Lý thuyết học trên giảng đường, nơi các thầy “tụng” và “chém”, và những sinh viên mới thật say mê với những kiến thức chả liên quan j. keke. Nhớ: “Hùm, kỉ luật là sức mạnh của quân đội, tôi đề nghị blô bla…”-thầy nói làm sinh viên choáng. Rồi sinh viên biết thế nào là “kỉ luật”! Thực hành học ngoài sân trường, bên cạnh những chiếc ô tô to và đẹp. Mọi người trải chiếu và bò trườn trên đó, mân mê những khẩu súng. Thi có 1 câu, đại khái là khi nào cần trườn. Sau khi chém tuốt thì thầy vẫn mở to mắt chờ đợi, và thầy mỉm cười “nhân hậu”: “-Ra trận thế này thì hi sinh rồi, đạn bắn ra ào ào xem có cần trườn k?” Ôi a
Môn Toán: Chưa bao giờ thấy Toán khiếp thế; có lẽ ta không có duyên với Toán. Môn này được giới thiệu qua 1 anh khóa trước: “Toán mà mày k được 10 thì có tội với lịch sử”, ờ. Nghe vậy, biết vậy, học chả phải vậy, nhưng thi thì đúng vậy, đến lúc có điểm thì …có tội với lịch sử! Ôi trời, thất vọng tràn trề vì môn Toán cao cấp đầy mơ ước bấy lâu, chưa bao giờ lại sợ Toán đến thế, không có lấy 1 tí hứng thú nào. Và cũng nhờ thế mà hiểu được nỗi lòng những tên đệ tử, ôi buồn
Môn Lý sinh: Khủng khiếp toàn tập, nhưng hài hước tuyệt vời. Môn này được dọa là nhiều “tử sĩ” nhất Y1. Học ghê răng; và hay ho hơn là nó có 1 cuốn SGK nhiều lỗi vô kể và dính líu rất ít tới bài thi. Thế là các thầy cô phải ra sức tận tình mở rộng, mở rộng. Tới độ tới lúc thi chỉ nghe đồn câu này có được học, ôi trời. Ọc, lại nói tới thi. 105 câu 60 phút, lại 50 Đ/S có trừ điểm. Chưa bao giờ ta thấy làm trắc nghiệm khủng khiếp thế, làm xong vừa kịp nộp, Phùuuuuuuuuuuu! Môn này học cả kì 2 chứ k như 2 môn kia. Kì 2 học thầy Tuấn-một ông giáo bò đỳ và củ chuối. Công nhận thầy hay ho, và là hay ho…
Môn Hóa học: Ôi Hóa học, vui khiếp, chăm chỉ nhất. Đây là môn duy nhất tới kì 2 còn có vở, lại mang máy tính tính tính toán toán; học ở Giảng đường tử tế. Nó làm mình nhớ tới những ngày cấp 3 nhất. Một cái nữa, xúc động kinh khủng khi bước vào phòng thực tập. Lần đầu tiên nhìn thấy cái phòng thực tập khủng như thế, và lần đầu tiên tự mình, và một mình mình làm hết thí nghiệm này thí nghiệm khác. Nhiều trò vui vẻ và đẹp mắt nữa. Ôi tuyệt. Môn Hóa thích nhất cô Phượng, và điều bất ngờ nhất ở cô là cô biết trường Vân Nội! Ôi trời!
Môn Sinh: những cô giáo hài hước, mỏi mắt, thi thố tuyệt vời! Trước hết môn này phải nói tới các cô. Ngoài thầy Phấn và thầy Rực toàn các cô thì phải. Một cô nói giọng Huế ấm ấm, một cô có câu cửa miệng: “Một sản phụ tới gặp tôi…”, một cô xinh xinh hay mặc váy, và cô Hương hài hước với câu nói bất hủ về hạnh phúc! Tới độ nghe đồn đại 1 tên ra ngõ gặp mèo đen, sau khi hỏi xong cô có bonus thêm 1 câu: “Hạnh phúc là j?”, thế là y bla bla, và lò ra cái đuôi cáo. Ôi diệu kế! nghe xong mình suýt xỉu vì cười! Môn Sinh còn có 1 phòng thực tập đầy kính hiển vi. ÔI cảm giác đầu tiên là sung sướng, cảm giác thứ là ngưỡng mộ, cảm giác nữa là …ôi nản, mỏi mắt quá! Nhưng bù lại, xúc động vô bờ khi tìm thấy cái trứng giun đũa đang phân đôi. Ôi tuyệt! À, nốt chuyện thi, môn này thi rất hay là hỏi đáp. Nói vậy nhưng chuẩn bị sẵn hết. Công 80 câu ôn, gặp câu khó thì buồn, gặp câu dễ lại …buồn hơn. Gắp phải lỗ màng nhân và giun, nói hết chả có j ở ngoài. Còn mỗi 1 câu: Sao lỗ màng nhân tắc? Ôi chém gió vi vu, may sao thoát. Ôi lại vui vẻ, ẹc
Ah ha, môn Triết: Nhớ thầy Hạnh, môn này tởm! Theo dòng môn Sinh, giới thiệu về các thầy cô: Thầy Hạnh hơi hắc, một cô hay cho xem hoạt hình, và một cô …(hí hí) Môn này giảng đường vui nhất với những cuộc tranh luận nảy lửa, rồi lời tuyên bố khủng khiếp: “Lớp này không trượt 2/3 thì thật không công bằng!”. Nhưng nhớ nhất là 2 lần bị rọi đèn vào mặt, và suýt bị đuổi ra khỏi giảng đường. Ôi trời! Nhưng cái đó nhỏ nhặt, ấn tượng chung nhất là môn này rất tuyệt, ấn tượng nhất thầy Hạnh, buồn kinh khiếp khi thầy không dạy Chủ nghĩa xã hội khoa học. hừm
Môn Thể dục: mệt nhọc nhất, hay ho nhất! Môn này học mỗi ở Y1, nên học k thì phí. Học bóng rổ chưa bao giờ hay ho và hứng thú đến thế, và ít ra mình cũng lên trình được tẹo, trong 1 khoảng thời gian. Ôi, phong độ nhất thời, đẳng cấp mãi mãi…
He he. Môn Giải phẫu: môn duy nhất dính dáng, hơi tởm, thích thú, mệt kinh khủng! Môn này hay ho khỏi nói. Thực tập là 1 niềm say mê xen lẫn …(1 cảm giác lạ kinh khủng). Nhưng nói chung thú vị nhất, học được nhiều điều. Tất nhiên học xong nói như nói nhảm, giờ nhớ được ít nhiều. Môn này nhiều ấn tượng: Những cuốn giáo trình dày cộp, atlas thú vị tới 1 tên vừa giở ra đã rú lên ngay trên bến bus, rồi những giờ học vui vui mà bậy bậy, những lúc căng thẳng. Và hay nhất là trò thi thực tập, với cái đồng hồ cát kute khủng khiếp. Ôi!........................và giờ vẫn chưa có điểm, ẹc
Y1 trong tôi, là những buồn vui lẫn lộn, là những ngày đầu khó khăn, những buổi học vui vẻ, những môn học, thầy cô kì cục nhưng thật hay, và còn là những ngày tháng hoạt động, ít nhưng thật vui, đặc biệt những ngày cuối cùng Y1.
Hết Y1, thở phù 1 cái.
Thương thay cô gái trường Y
Mười ba cửa ải còn gì là xuân!
Chả phải con gái, nhưng thấy câu này hay khiếp. 2 cửa ải đã qua rồi.
Sắp Y2!...

Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2011

Ở ĐÓ, NHỮNG XÓ XỉNH HAY HO


HẾT NĂM NHẤT-NHỮNG SUY NGẪM VÀ CẢM NHẬN-BIẾN CHẤT-HIHI-SÔI NỔI
Ở ĐÓ, NHỮNG XÓ XỉNH HAY HO
Số 1 Tôn Thất Tùng, Đại học Y Hà Nội …
“ Đề bài: Hãy viết bài văn miêu tả dài vài nghìn từ miêu tả về trường của em.
Bài làm:
Em có một ngôi trường. Trường em rất to và đẹp. Em rất thích trường em.
Nhìn từ xa, ...chả thấy trường em đâu. Không phải vì "trường của em be bé, mọc ở giữa rừng cây...",  mà dù trường em lơn lớn, nhưng vẫn bị che bởi cả đống nhà dày đặc lố nhố ở phố Tôn Thất Tùng-con phố mang tên giáo sư ngoại khoa đáng kính của trường, và là con phố có …xe 12 chạy qua, hihi…”
Nếu có đề bài này cho e lớp 1 nào học Y, hẳn sẽ có 1 bài hay ho và ngây thơ như vậy, hì hì
Trường Y hiện ra đẹp đẽ giữa phố Tôn Thất Tùng như thế. Thềm A1 lặng im lắng nghe gió thổi rì rào, kể câu chuyện về mái trường trăm tuổi…Gọi là thềm A1, vì đó là bậc thềm lớn trước nhà A1, ngôi nhà mang dáng dấp xưa cũ kiểu Pháp. Một vẻ đẹp uy nghi, trầm mặc và hơi rêu phong cổ kính. Nhưng A1 mới chỉ làm vài năm nay, cùng với Bệnh viện Đại học Y. Tất cả được làm phỏng theo phong cách Pháp đầu tk XX, với những cây cột lớn, những mái vòm, và những con sơn lớn đỡ dưới mái ngói rất …An nam! A1 có 5 tầng, nhưng chỉ vào bên trong mới thấy. Nhìn bề ngoài chỉ thấy nó vút cao, và ở một chỗ rất cao ngẩng lên mới thấy, dòng chữ vàng lớn: “ĐẠI HỌC Y HÀ NỘI”; một hàng cau vua ở phía trước; những bồn mẫu đơn lúc nào cũng đỏ; một khoảng không rộng và cao vút, in hai lá cờ đỏ lên nền trời xanh; một hàng hoa ngọc lan và lộc vừng trải tít tắp.
Về cái nhà này, rất chi là tuyệt. Chả phải vì nó to đẹp, mà là vì nó rất thơm. Khi vào nhà A1, thứ mọi người thấy ngay là tượng Gs. Hồ Đắc Di – Người thầy đáng kính, hiệu trưởng đầu tiên của trường Y cách mạng. Nhưng thầy k thơm. Mùi thơm lan tỏa khắp, và luôn luôn ở nhà A1, là từ …nhà vệ sinh. Lại nói đến cái nhà vệ sinh này, hẳn nhiên nó hịn nhất trường; và điều thích thú nhất ở nó, tuyệt nhiên là nó rất thơm. Hì hì.
Nhà A1 rất tuyệt, mình thích nhất phía sau của nó. Phía sau giống hệt phía trước, chỉ khác chỗ có chữ “ĐẠI HỌC Y HÀ NỘI” thì thay bằng câu: “HIỀN TÀI LÀ NGUYÊN KHÍ QUỐC GIA”. Mình thích những bậc thềm ở đó, những bậc thềm rộng và sáng, ngồi đó rất tuyệt, nhất là những buổi chiều. Ngồi đó quay mặt ra bồn cây phía trước. Bồn cây được bọc xung quanh bằng 1 lối đi theo chu vi, và 1 lối thẳng vào cửa nhà A1, thành 1 hình số 8. Lối đi này rất tuyệt, đẹp và rất mát, dưới tán những cây j đó hơi tạp nham. Buổi chiều mọi người thường đi bộ ở đây như công viên. Nhưng nó tuyệt hơn vào sáng sớm, đi dưới những cái cây “có lá hình cái mông”-theo cách gọi của con Linh; và cũng tuyệt vào buổi tối, mờ mờ trong ánh sáng dịu mát của những cái đèn hình trụ, những cái đèn mà ban ngày như những cái cọc để người ta ngồi lên.
Đó, đó là khu A1- chỗ đẹp nhất Y!
Hm, đến Khu giảng đường Hồ Đắc Di. Đây là khu có lẽ cổ xưa bậc nhất, và hay ho bậc nhất. Trước nói về tên, nó được đặt theo người thầy đáng kính đã nói. Một niềm tự hào của trường Y! Khu giảng đường khá cũ, và dù sơn lại nó cũng chẳng thể mới hơn, mà cũng hay là có muốn sơn lại thì cũng sơn lại được rất ít. Chắc khoảng đã vài chục năm, từ những ngày mới ra khu này, nó được xây với một kiến trúc kì lạ. Không cổ kiểu pháp, cũng không mới hẳn như những nhà thời sau này. Nói tóm lại là rất đặc biệt. Đặc biệt tới nỗi nó luôn có cái để cho kẻ tò mò thấy hay ho. Dưới dòng chữ cũng màu vàng: “Khu giảng đường Hồ Đắc Di”, là một cái đồng hồ, dưới nữa là 1 cái cổng lớn chưa bao giờ thấy mở, nhìn vào …1 cái vườn có những cái ghế bằng bê tông chả ai ngồi bao giờ. Một lối đi ngang qua cái cửa đó. Và vì cửa luôn đóng kín, đâm ra nó như một chỗ tường bị thiếu và người ta vá vào 1 cái cửa bằng sắt lớn, tiện vá luôn cả mấy bậc thềm cho sinh viên lê la nữa. Thật ra nói vậy, nhưng khu này còn 2 lối vào ở 2 bên, lớn cũng không kém. Một bên trái cái cửa đó, vào sảnh có lịch giảng đường. Đó là cửa của khối nhà có Giảng đường 5, và có mỗi cái giảng đường 5. Giảng đường này rất hịn, ghế êm, có bàn nhỏ, và có điều hòa; nên các hội thảo rất hay tổ chức ở chỗ hịn hịn này. Một cái cửa nữa, to và giống cái cửa đóng kín hơn, ở bên phải. Nó mở vào 1 cái sảnh khác, lớn hơn, nhìn thẳng vào 1 cái cầu thang, quá nữa là 1 cái vườn hoang hoang khác. Cái cửa này là lối vào 2 khối nhà có 1 đống giảng đường. Đại để như thế. Nhìn từ cái cửa này khá đẹp, và nếu ngồi ở ban công tầng 2 thẳng trên nó còn đẹp nữa. Nhé, nhảy lên lan can, ngồi đu đưa cái chân nhìn ra lối vào B3. Những cây bằng lăng, xoan đào, và hay ho nhất là 1 cây phượng nom rất “dị”. Chúng vươn tán rợp mát, như cố che cho nửa con đường bên kia không được lũ cau vua che chở, và giấu giấu giếm giếm những mớ dây loằng ngoằng. Mùa nào đó, cái mùa có hoa bằng lăng tím, phượng đốt đỏ rực như cháy nhà B3 tới nơi, và hoa xoan đào trắng trắng, mát dịu đổ mùi ngan ngát, ngồi đây sáng sớm sẽ tuyệt biết bao nhiêu. Mùi thơm của hoa, mùi sương lạnh lạnh, 1 ít gió, và 1 nhiều hoa hoét như 1 bức tranh đổ màu bậy bạ của thằng nhóc nào, hoặc bức tranh trừu tượng của 1 ông họa sĩ nào. Chúng đủ làm no mắt, no mũi. Ờ, có khi có cả chim, vài con nhỏ tẹo, hót 1 điệu ti ti j đó, thế là no cả tai nữa. À lại nói chỗ ngồi ấy, tuyệt kinh khủng! Một í tưởng có lẽ xuất phát từ lòng thương yêu sinh viên tha thiết lắm, các thầy đã làm 1 cái giảng đường với rất nhiều lan can to bè bằng cả cái giường đơn, phủ đá trắng hơn nhám. Nó thật là lý tưởng để ngồi lê la túm tụm cãi nhau hoặc vật vờ tự kỉ, lý tưởng hơn để nằm, nhìn lên những ô văng rủ xuống kì kì rất thừa vật liệu. Chỗ ngồi kia, có 1 điều hay ho hơn mọi chỗ khác, là ở ngoài nó không phải là khoảng không như mọi cái ban công khác, mà là 1 cái mái mốc thếch thò ra. Và lí do được phỏng đoán: Chắc để cho thằng nào ngủ quên trót lăn xuống thì k rơi xuống tầng 1! Khùng thật!
Đó, khu giảng đường Hồ Đắc Di, những giảng đường đẹp, 1 tới 11, những lối đi, những ban công được thiết kế đầy hữu dụng, ngoài ra còn những xó xỉnh khuất lấp không tưởng nổi. Ví dụ là cái cầu thang thứ 3 cạnh giảng đường 10, nó chả thông với cái cửa nào cả, đơn thuần là từ tầng 1 lên tầng 2. Kì quặc là nó nằm sát với phía ngoài khu giảng đường, tức là chỉ cần quay ngược nó, thì sẽ có thêm 1 cái cửa nữa ở gần bộ môn Quân sự. nhưng k có, nên nó quay vào 1 lối đi nhỏ bên trong cực hiếm người qua lại. Và cũng thế, nên nó cả ngày chỉ có vài người đi qua, tự dưng thành địa điểm lý tưởng cho thằng nào thích tự kỉ tu luyện. Tiện nói cầu thang, lại có 1 cái nữa, rất giống với cái cửa đóng và cái cửa bên phải, nhưng nó nằm khuất tới hết kì 1 mình mới phát hiện. Và điều hay ho là nó thông thẳng lên tầng 2! Cũng chính nhờ phát hiện nó, mình mới biết có cái giảng đường 11B ở sau giảng đường 5! Ờ, như vậy k phải khối này chỉ có giảng đường 5, hay thật! Và nó cũng thật vắng, lại là địa điểm hay ho cho đứa nào muốn tu luyện yên tĩnh!
Và phải tới đợt thì, vào khu này ta mới thấy hết được ý nghĩa những kiến trúc ấy. Những giảng đường tự học ngồi chật cứng, ở hành lang vài thằng túm tụm ở những cái ban công để thỏa sức la hét và cãi cọ, và những xó xỉnh yên bình thi thoảng có chuột gián, thì là nơi để những tên nào chuẩn bị phát điên, muốn tìm 1 cái hoang đảo có thể chưng dụng tạm, trước khi tìm được cái hoang đảo của mình! Ờ, quên còn chưa nói về bức phù điêu ở gần cái cửa đóng, và cái sảnh đá bóng được ở trước giảng đường 5.
Mới có 2 chỗ mà bài viết này đã dài quá, nhưng không muốn ngắt nhỏ nữa. Thôi thì viết nốt về cái cầu thang đôi hay ho, niềm tự hào yêu dấu của dân Y, một cái cầu thang tuyệt đẹp! Lần đầu tiên mình nhìn thấy nó là 1 buổi trưa, đi từ lối phía bệnh viện, một cảm giác kì lạ và thích thú. Cầu thang đôi nằm giữa 2 nhà B1 và B2, chặn giữa cái lối đi thơ mộng đầy rêu giữa chúng, như cái gạch ngang của 1 chữ H khổng lồ, và đúng là nhìn bằng Google Earth, nó là 1 chữ H thật, hay ho ghê luôn. Và vì là 1 cái cầu thang, nên trước hết nó là 1 cái cầu thang. Nó là cầu thang cho B1 và B2, từ tầng 1 tới tầng 3. Như thể đó là 2 cái cầu thang riêng biệt của 2 cái nhà, và 1 ngày đẹp trời bị lôi ra cho dính vào nhau, làm trơ ra những đường zích zắc nom thật ngộ. Và cũng thật hay ho và rất tuyệt khi ngồi trên cầu thang đôi, hì hì.Không phải mình chưa nhìn thấy cái cầu thang lộ thiên nào; có những cái đơn ở sườn những cái nhà, có ít hơn vài cái đôi mình đã nhìn thấy, nhưng quả thực kiểu cách, tỉ lệ, và vô số đường zích zắc đẹp mắt, và 1 sự bổ khuyết với 1 lối đi thơ mộng lại càng làm nó trở thành đặc biệt và gây nên sự thích thú. Có 1 cái thú nữa ở chỗ này, là ngồi trên nóc hành lang B1-B2. Có lẽ nó không phải cái cầu thang, nhưng có sự liên quan mật thiết, như kiểu tá tràng với tụy vậy, nên nghĩ đến cầu thang đôi hẳn không thể quên cái lối này. Hiển nhiên cầu thang nối tầng 1 với tầng 2, tầng 2 với tầng 3, do là đôi nên nối 1 này với 2 kia, một cách hay ho và chằng chịt. Nhưng ngặt 1 nỗi là k có 1 này với 1 kia, thế là sinh ra cái lối đi này, và lại vì có lối đi hẳn có mái che, thế là có chỗ này. Keke. Và khu này khá yên tĩnh, bên ngoài những hành lang bộ môn thép đâm tua tủa, thế nên ăn uống kiểu picnic trong trường thì chỗ này thực hợp lí. Ngồi dưới, bên lối đi, dưới mấy cái gốc cây cũng được, nhưng chả hiểu tại sao hì hục trèo lên cầu thang đôi, nhảy tót lên nóc hành lang này lại làm người ta hứng thú tới thế. Và nói chung nhảy lên đây đúng là tuyệt! Chỗ này cũng gắn với những buổi trưa đi thực tập giải phẫu về, ăn xong còn nửa tiếng đi thực tập sinh, vài ku rủ rê ngồi nhá bài thực tập, hoặc kiếm chác 1 “giấc mơ trưa” yên ả; và những buổi thi đi sớm, ngồi tùm lum tùm la…
Đại khái là như thế, còn những chỗ hay ho khác nữa, nhưng chỉ viết thế thôi. Hì 



Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2011

“TẬP HUẤN”& DƯ ÂM

HẾT NĂM NHẤT-NHỮNG SUY NGẪM VÀ CẢM NHẬN-BIẾN CHẤT-HIHI-SÔI NỔI
“TẬP HUẤN”& DƯ ÂM
Kể tiếp sau những ngày tháng mệt phù đi tiếp sức, sáng 10/7, sau khi chui vào A1, đi thang máy và được mấy chú công an hộ tống như hôm trước, mọi người gào hét, nhảy nhót ở đằng sau. Và kết quả là:
Thật là tuyệt!
Buổi trưa, về dẹp 1 ít, lên Thiên Sơn, lần thứ 3 lên Thiên Sơn chứ k ra cống nữa. Và lần này k rẽ phải mà rẽ trái. Hehe. Và bla bla, ăn uống thật khủng khiếp!
Về phòng lại nhảy lên lan can, chờ mỏi cổ cái chìa khóa như mọi khi, năn nỉ cu Vinh gãy lưỡi. Xong thế nào cũng chả nhớ, à, có họp phòng, a Chưởng rất thích họp phòng, hic. Tối lại tung tăng đi xem phim, qua chém gió. Thật hí hớn!
Hôm sau ngủ nướng, sướng dã man!, dọn đồ, trả con Huyền cái quạt. lại đợi…
Xuống bảng tin chờ, chờ tiếp. ặc. keke, cuối cùng đâu cũng vào đấy. Nhảy lên xe, và lại bắt đầu hát hò. Hát ầm ĩ át cả radio. Nản, khà khà. Xong tới nơi, nhảy nhót đâu đó, chạy loăng quăng quanh 1 cái hồ. Khu này rộng thật đấy! Trưa ăn kham khổ, ẹc. Chiều đi tìm kho báu. Nhớ: “-Á, đội mình có thằng Dũng á? Quả này tèo chắc rồi !” hehe, và tèo thật. Thế là trong khi 3 đội kia tranh nhau kho báu j đấy, đội mình vẫn say mê bên mấy con chó béo mụp và nom mặt đần đần. khì, thật là chuối! Xong. Vượt dự kiến, móc ra chỗ trượt cỏ. Chả biết vì lí do nào đó, thật hay ho là k ai phục vụ, thế là cả hội tìm cách lăn như những con j đó, tất nhiên k phải con người. Ai cũng thật hài hước! Í tưởng hay ho nhất ngày: “trượt từ sườn”. Và ultra! Thật là khủng khiếp. À, trước đó có í tưởng hay thứ nhì: xếp hình 1 quả tim, và kết quả thật tởm, sau khi bị cỏ cắm cho lỗ chỗ đầy người. Sau cả lũ nhảy nhót, trượt xuống, chạy lên, quay, chụp, chạy ầm ầm, ai nấy lo lắng đi tắm! Ẹc, màn này k đỡ được.
Tối mới khủng, “về nhà Huy nhé mọi người ơi”. Sáng đã nghe a Hoàng dọa dẫm. hehe, lên xe lại nghe dọa. Một dấu chấm hỏi to tướng. Nhưng vất đấy. Hát nào,…. ầm ĩ tới độ đi đâu cũng có khán giả. Hehe. Và bữa tối thịnh soạn và khủng khiếp! Sù oẹt! Tất cả ok, trừ 11 h mới về và vụ tan tành trò bói nến. Lên xe về, nửa đêm, lại ầm ĩ. Về đến cổng bị nhắc nhở, hehe, vẫn hát. Đội mình khủng thật! Ờ, trăng sáng. Thật là chán khi biết kho báu là trò bói nến, nhưng lại èo mất. L Đi xem ít phim, một vài thứ khác. Giang-ông anh cùng phòng mình khá là tốt. hì hì.
Sáng hôm sau lại ngủ nướng, mưa núi buồn buồn. Buồn …ngủ tiếp! J Hơ, gõ tới đây mới phát hiện WORD gõ được biểu tượng cảm xúc. Hihe J
Ờ, xong đi đá bóng, sau khi vạ vật cho mấy con chó béo múp và nom mặt đần đần liếm tay, và chém gió trước lồng con khỉ. Nhận xét kì lạ: “-Uầy, m giống con này thế!” Chắc là người khác thì tự kỉ mấy ngày, mình thì chỉ thấy băn khoăn chả lẽ thật. Hờ hờ. Đi đá bóng. À, quên trước tuốt cả đống này là une promenade lớn hơn, vòng qua Hồ Cá sấu, nơi có mấy con cá sấu rêu mốc, và 1 cây Sấu. hay ho. Và 1 vòng mát ơi là mát đi trên triền núi. Hoa mua nở nhiều, đẹp. Chém gió tưng bừng, nửa đường thấy mình cầm tinh con kì đà. Ha ha. …..Rồi, sau đó là vụ đá bóng. Lại 5 nam 5 nữ, lại k sút, lần này tiến bộ là được …giải phóng khỏi phụ nữ! Đá hay tuyệt, mỗi tội nắng. Nghỉ, khai quật được chị Hà, người béo múp, và hay ho là người có nhúm lông ở chỗ sụn giáp-ẹc, chỗ này sặc mùi bệnh nghề nghiệp quá. Keke. Và chị í cũng thật hay ho.
Buổi trưa lại ngủ mất trong khi đói, xem tí phim của nhóc Huyền- tên lúc nào cũng mang lap đi xem phim. K hiểu, xem mọi người “chém”. Ôi!...Sau khi mầm đá tan thành nước, cuối cùng cũng được ăn. Ăn xong đi rửa bát và lại chạy qua chỗ bọn chó béo múp và mặt đần đần. K nghỉ, đi leo lên núi, khủng thật! Và, phát hiện lý thú và vĩ đại, k phải cái thác hay cái suối mà lúc ấy mới thấy, mà là …hehe. Ở đây có vắt! Ôi trời! Đi về, nhìn lại đoạn đường mệt mỏi đã đạt được: Ôi có tí thế thôi à?! Mệt dã man, buổi chiều chạy loăng quăng, tới giờ về, thật k mơ được: thay nước bể bơi! Mình còn mỗi cái quần cuối cùng, ặc ặc…
Đi về yên ắng, có lẽ vì a Chưởng đổi xe; nhìn kĩ hơn a Quốc Anh, được dạy kĩ bài …, hay tuyệt!
Về trường, tâm trạng thật tốt, chạy loăng quăng qua các phòng, chào mọi người. chạy qua phòng 414 dù chả còn khỉ k ở đó. Bibi các a, hehe. Và thằng Tùng củ chuối, câu cuối cùng nó nói với mình khi về nghỉ hè là: “-Lan có chuyện j thì tớ hỏi tội cậu!” Ôi trời!. Thế là lục cục, đi con đường mà như ngày nào cũng đã đi. 26-07. hihi. Tối, k qua Nguyễn Chí Thanh, hì, giờ vẫn chưa qua. Và, phát hiện vĩ đại: khai quật được một mống dám nghe mình chém suốt 2 tiếng mà vẫn đủ can đảm: “C nói tiếp đi!” Uầy, xúc!
Ôi là, ôi quê hương! Nhảy vào nhà gửi xe, hài hước. Sau một hồi chém gió, bị chị trách móc mấy câu, cuối cùng cũng về tới nhà. Hì hì
Và đây là những j hay ho về chuyến này:
-         Những cái đầu tiên: lần đầu tiên đi dài ngày thế, lần đầu tiên ngủ trên giường tầng, lần đầu tiên ngủ k mắc màn, lần đầu tiên thức tới 2 rưỡi sáng chỉ để chém gió và nghe hù dọa, lần đầu tiên trải lòng như thế với mọi người, lần đầu tiên hát to như thế, và lần đầu tiên nhảy lên lan can tầng 4 đu đưa, lần đầu tiên đi trà chanh, lần đầu tiên học được trò quay về quá khứ, và lần đầu tiên bị đánh giá thiếu iod, sau những nỗ lực đến …bất lực của mọi người; lần đầu tiên chui lên tầng 5 E2, lần đầu tiên…thấy không TV và máy tính thoải mái như thế, …và còn những cái lần đầu tiên, như lần đầu tiên tự hào như thế về trường Y, lần đầu tiên cảm thấy lớn như thế, lần đầu tiên đứng ra giữa đường, và thấy trách nhiệm, vui vui niềm vui bé nhỏ, lần đầu tiên thấy mình thật có tổ chức, là 1 cái j đó trong một tổng thế…
-         Người ấn tượng nhất: a Lê Năng Hà Chưởng, cái tên kì quặc thường được gọi là Thiểu Năng Vãi Chưởng. hihe, a này, với a Huy béo có sở thích kì lạ với hát hò. A Chưởng đặc biệt thích Kotex White, cái này thật …chuối! Hà hà
-         Ngoài ra, những thú vị về “lãnh đạo” : a Vũ Anh rất ghê, a Hải rất hiền và trầm trầm thế nào đó, còn chị Linh rất hài, và hay ..ngủ gà giữa đường…
-         Xem nào, còn a Dương hay ho, thích nhất cái mắt a này, con người thật tuyệt. Và chị Hà nữa, người béo múp và… k phải có khuôn mặt đần đần. ha ha
-         Khai quật vĩ đại nhất: Một tên dám nghe mình chém, dù với bộ mặt, mà nói hơi xúc phạm là hơi ngu: mắt to, nhìn chắm chằm thật nản, và luôn miệng hỏi củ chuối hơn cả hỏi xoáy đáp xoay. Hihe, nhưng thế nào, dù chuối, cũng là lần đầu tiên có đứa nghe mình nói lắm như thế, nhưng công nhận là hắn khá thành công khi có thể dụ dỗ mình nói nhiều như vậy…
-         Những j quý báu nhất: đó là những trải nghiệm, cách sống, cách làm việc và cách hòa mình vào mọi người, những tình cảm mới trong sáng, những niềm vui không j nói hết được…
Thật là tuyệt! J

Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2011

SÔI NỔI, HÌ


HẾT NĂM NHẤT-NHỮNG SUY NGẪM VÀ CẢM NHẬN-BIẾN CHẤT-HIHI-SÔI NỔI
Vài lời ngỏ: Đã lâu lắm rồi kể từ khi ta tạm gác bút ở Chương 1. Vốn định viết thêm vài bài viết ở Chương 1 nữa, nhưng làm cái j cũng phải có hứng, nên không viết nữa; quyết định viết Chương 2, sau bao lâu ấp ủ, sau một kì thi dài và vất vả, sau những ngày đầu của mùa hè đầy sôi động. Hôm nay ngồi nhà đánh báo cáo cho chị, quyết định viết trở lại: Chương 2:
SÔI NỔI, HÌ
Bài này chả theo đúng thứ tự j cả. Theo trình tự đáng lẽ nó phải viết cuối cùng, nhưng trình tự do con người đặt ra. Hihi, vì đang có hứng với cái này nhất.
Đó là vụ tình nguyện, đơn giản thôi, đó là vụ Tiếp sức mùa thi. Một vài ngày, không hẳn ngắn ngủi, nhưng mình cảm thấy trôi mau, những ngày đầy xúc cảm và đầy những bài học chưa từng được dạy.
Mình k trong Đội tình nguyện của trường, vấn đề làm thối ruột suốt mấy ngày hồi kì 1. Kệ, và cũng k chém chuyện Chương 1 nữa. Một ngày đẹp trời, ku Sơn trưởng dụ dỗ a e đi Tiếp sức, đi. Vụ tuyển thêm tình nguyện viên chán èo. Có mỗi mấy mống. và, và , và… bla bla. ..chật gd 11. Không tưởng tượng nổi. Và sau vụ phỏng vấn rất là j đó, “28/6”-thứ duy nhất còn đọng lại, sau khi nó bon chen được vào giữa mớ 80 câu Sinh trong cái đầu mình. Nhớ: “- Nếu k được đi e buồn k? Câu này chị Linh hay a Hải hỏi k biết” “Hm, k buồn e k là người, …” bla bla chán, chắc a chị bị khủng bố rồi. hehe
28/6, bình yên
7/7 nhắn nhủ thêm vài ku, rất nhiều thứ linh tinh, cuối cùng còn mỗi mình mình. 2h30 tới ktx. Đi loăng quăng. Nhận phòng. Ôi…và việc làm đầu tiên …(cái này bí mật, hê hê) Tối đi ăn chung ở Thiên Sơn, họp phòng, k nhớ hát hò khủng khiếp ở đâu đó
Sáng 8/7, dậy sớm 4h45 như đã hẹn…mỏi miệng: “Đây nhá, đây là khu gd HDD, e đi thẳng có cái cửa chỗ kia nhé, …còn bên phải là khu B3, e rẽ phải qua lối đó nhé…”. Và trò vui nhất là làm quen được với mấy bác phụ huynh, hehe. Nhớ: “-Ôi e nhà cô gà lắm, biết mỗi học thôi, chả đi đâu bao giờ nên bố mẹ lo lắm…” và tự hào “-Hì, e lớn rồi cô cho e tự lập chứ ạ, đây nè, sau 1 năm ở Y, bọn cháu thế này đấy, hi hi”. Chouette!
Chiều ngủ nướng, xuống sân chơi đá bóng+ kéo co. kết cục tất cả hỉ hả về phòng, chân đau , họng rát. Nhưng mà vui. Hihi. Chiều tối ngồi trên lan can, hát ầm ĩ với mọi người. tởm thật! Tối đi xem xxx, keke. Nhớ: “-Các e đừng quay phim chụp ảnh nhé…” hí hí
Sáng 9/7, vào trận. làm ở trường, tuyệt! k phải nói nữa. Câu hỏi duy nhất còn lại là “”…hì hì. Trưa mệt rã chân, Thiên Sơn. Chiều ngồi ngáp ruồi, sau khi cập lực. Tiếp là 3 tiếng faire une promenade chả rồ man tic tẹo nào. Nhưng cũng hay, và bắt đầu nó nhìn mình. Ẹc Chiều tắc đường, mệt, vui ơi là vui í. Lại chém tích cực hơn. Và phát hiện chị Linh k tởm bằng a Vũ Anh. Keke
Tối ngồi lê la ở bảng tin, cười sằng sặc. Chưa bao giờ thấy thích quảng cáo Kotex và Kangaru đến thế. ẹc. Khuya lê la ngoài cổng, rồi bò lên tầng 5 E2. a Hiếu cũng k biết. K ngờ ngoài gd HDD E2 cũng khá là tuyệt. Bị lừa tình, xuống vật vờ nghe a Dương và Đăng dọa ma. Đoán sống đoán chết, một tai nghe trò bùa ngải của chị Trang, bên kia a Huy với a Dương hù dọa. Mệt, 2h30 mới ngủ. tệ hại
Sáng díp mắt, xong công việc khá êm xuôi. Được bổ sung thêm 1 bịch sữa, à quên đấy là cắt nửa cái bánh mì. Lại nói đến ăn, nhắc lại tối trước ngồi lê la ở cống. Chuối k tưởng. Nhớ: “Yêu nhau trong sáng…”keke
Đó, sáng 10/7 êm xuôi, ngồi nói chuyện về mấy con chó, nhiều phát hiện lí thú. Ờ lại nhớ tới tối trước, đi trà chanh, học được trò trở về quá khứ. Bị nghi ngờ thiếu iod nhất đội.
Trưa 10/7 thật vui vì được ăn uống với các thầy. Lại nhớ, chiều 8/7 là lần đầu tiên thấy thầy Hinh. Hehe.
Tạm thế đã. Còn phần suy nghĩ mai chém, vì muỗi quá. Hihi
Ôi có mưa…:-x

Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

...thơ

<một ngày đẹp trời, mơ hồ ....nghe mấy câu qua radio, thấy hay 
>

SƯƠNG VÀ NẮNG
--Puskin--
Em là sương, sương chỉ tan trong nắng
Nắng vô cùng nắng chỉ đọng trong sương
Từ mênh mông tia nắng rất bình thường
Gặp sương sớm bỗng trở nên lóng lánh

Nếu vì nắng mà lòng sương bớt lạnh
Thì vì sương mà nắng bớt long lanh
Từ bình thường mà trở nên lóng lánh
Mong nửa trời những kỉ niệm xa xăm

Anh là nắng với sắc màu bất diệt
Vì động lòng hạt sương nhỏ long lanh
Em cần anh như biển xanh cần sóng
Có mặt biển nào phẳng lặng đâu anh

Em là sương, sương chỉ tan trong nắng
Nắng vô cùng nắng chỉ đọng trong sương
Em yêu anh bởi vì anh là nắng
Có hạt sương nào thiếu nắng lại long lanh...

Chủ Nhật, 5 tháng 6, 2011

Tranquille...


một sớm chủ nhật, yên bình,...

cái hồ nhỏ, cái ang nước nhỏ, với những thứ hay ho không dễ thấy
những sợi rêu dài, dài, đan nhau ..không xoắn xuýt, không sóng, đan hoài
những bóng bóng titi óng ánh bám đầy, làm cả vạt rêu như cứ sáng ánh lên
bọ nước. nhiều vô kể, bơi nhanh nhanh, hối hả, chăm chỉ qua qua lại lại, chui vào chui ra những cái tổ tưởng tượng trong đám rêu..
một ...
í, hoa cau, nở thơm man mát, háo hức, hì
một cái rễ non, dài, trắng, chắc hẳn mềm và xốp, chọc từ đâu đó qua đám rêu. mấy cái rễ già đi thành cả bó
con bọ nước, nom kì quặc như 1 tay cánh cứng, chui lên thở 1 phát, rồi lập tức lặn xuống, xuyên qua làn nước trong veo..
1 con, 2 con ốc, hiếm hoi, đang vặn vẹo, bùng nhùng đưa cái lưỡi qua đám mùn bã, xoay, xoay
hội bọ nước vẫn mải miết
ngọn cỏ, hoặc rất gà, hoặc vì lí lẽ nào đó, chui vào mớ hỗn độn của lũ rêu, vẫn xanh non, ?
2 con bọ mắc kẹt, nhảy nhót lên xuống
cỏ bợ vươn cao, đông vui trên đám rễ si
một gã ruồi lò dò trên đống rêu, từng bước như người đi trên mặt băng, hì
con nhện chạy đi đâu đó, để lại cái lưới nho nhỏ gọn gàng mắc giữa những thân cây, ngay dưới tán mát, xanh um của cây khế
nước trong veo, rêu xanh non, đan vào nhau, và óng ánh, óng ánh
hương cau thoảng dịu, bọn bọ nước vẫn miệt mài
tay bọ cánh cứng thi thoảng trồi lên hụp xuống, con ốc đã đi được một vòng, về ngay chỗ cũ
một sợi tơ nhện óng lên, trắng lấp lánh, vững chãi, cheo leo
...
...nắng....

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011

1 năm


Cái blog này chắc được 1 năm rồi, ...
Một năm trước, có nắng, có một mùa hè...
Sau đó một năm, có nhiều thứ, vẫn có nắng, và có phượng đỏ, từng đống một, có bằng lăng tím ngát, có trắng toát hoa xoan đào..

21/5/2010, ở đâu đó giữa cuộc đời...
21/5/2011, 
sáng sớm, 6h30, gd HDD, ngồi ở ban công, nơi mở ra một bầu trời cháy rực hoa phượng, một vị chua mát, trắng toát và yên bình....keke, đi thi Lý Sinh 
tối về ngủ thẳng, mơ về Marx và Lenin...

23/5/2011, ngồi viết cái blog đã mọc rêu này, nhớ một tẹo ngày bế giảng 1 năm về trước 

Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

Vendredi le 13...


Vendredi, le 13 Mai 2011

Thứ Sáu ngày 13-ngày người ta cho rằng có nhiều đen đủi. Hôm nay k phải một ngày như thế với mình...

Trăng sáng, sáng ơi là sáng. Đã lâu lắm rồi mới thấy trăng sáng như thế; cơn mưa ào ạt ngày qua như gột rửa bầu trời. nhưng kì lạ là không có sao, chỉ có một mảnh trăng chưa tròn giữa bầu trời vành vạnh. Chả biết có còn bao nhiêu lần có thể ngửa mặt lên ngắm nhìn trăng nữa, hic, chắc mình sắp phải đeo kính rồi. Mấy hôm nay nhìn mờ, như những lần đi thực tập sinh về vậy. Có lẽ mắt còn lại bắt đầu mệt mỏi rồi...Cầu Chúa, và không tin vào Chúa...

Hôm nay thấy phượng nở, chạnh lòng nhớ về một năm ngày trước, ngày bịn rịn hết lớp 12. Đã xa rồi, những lời muốn nói còn ấp ủ, và chẳng biết bao giờ có thể nói ra. Mơ về một ngày kia.., chững chạc và ổn định...Một năm qua đi, có chăng những gì còn và những gì đã mất. Một cảm giác mờ nhạt và phai phôi. Hơi buồn và cảm giác lạc lõng giữa cuộc đời, hm, ...bạn bè ư? có chăng...có phải ...Chợt nhận ra những điều đã biết từ lâu, và chẳng thể lôi cổ nó vào thực tế, hừm...

Có những điều mới mẻ, có tốt, có xấu. Tốt là trên đời có những người tuyệt hơn mình đánh giá, những người thật đáng mến. Xấu là có những người tệ hơn mình nghĩ. Có lẽ lớn lên người ta xấu tính đi, hoặc do cái nhìn của ta về cuộc đời dần đổi khác. Những đứa còn lại hồi nhỏ, giờ vẫn thấy tử tế, đáng quý. Hơn một chút, ít hơn, tử tế. hơn tẹo có j bắt đầu đổi khác, nhưng trong sâu thẳm vẫn thật tốt. Và, hiện tại, có những kẻ khó chấp nhận, có thể do ta, sâu thẳm mà không biết nổi, nhưng không thể phủ nhận những thói khó chấp nhận như vậy. Có lẽ họ khác...

Sắp thi rồi, cầu mong mọi điều sẽ tốt. Thấy bắt đầu yếu đuối quá. Thấy mình còn bao thứ để chuẩn bị, hơi ghen tị với người bạn siêng năng. Cố lên! Trước mắt sẽ làm nốt nửa còn lại đề cương Triết!

....

Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

"I am number Four...teen!"


CHƯƠNG 1:Những ngày đầu tiên-Lương y-những ngóc ngách-học đại học phải khác-và...chuối
"I am number Four...teen!"
hm, một ngày đẹp trời với Sù péc Mun!
Nếu đến Y Hà Nội mà chưa nghe tới giảng đường 14 thì đúng là kiểu đọc Harry Potter k biết Voldermort, nói như vậy vì 14 là cái giảng đường mà ai cũng biết là cái giảng đường nào, 
 Nó nổi tiếng đến độ, nếu nt hỏi "m dang o dau?", nếu ở giảng đường nào khác thì sẽ thường reply "gd 19" hoặc cái j đó tương tự, nhưng nếu ở 14, thì chỉ cần "14", sẽ tự biết ngay tức khắc. Nói thế ý rằng số 14 nó in sâu đậm trong từng nếp nhăn ở não dân y như thế nào, chỉ nói đến số 14 cái đầu tiên nghĩ đến sẽ là giảng đường này. Nói thì thật hài, giống như kiểu một ngày đẹp trời nhìn cái case và tự hỏi: "Chữ HDD này có phải Hồ Đắc Di k nhể???"

Nói 1 chút về 14. Đây là 1 trong 3 giảng đường bậc thang ở Y, gd 5, gd12 và gd14. Nói về hiện đại nó k hiện đại như giảng đường 5-nơi tuần tuần tháng tháng có hội thảo chỉ ít hơn ở Hội trường lớn. Nói về nổi bật thì nó k như giảng đường 12-cái giảng đường đầu tiên mà đứa nào tới Y cũng thấy. Nhưng nói về nổi tiếng thì chả có giảng đường nào sánh kịp!!!

Tới Y, nhòm thấy 1 cái nhà có chữ A3, đấy là khu A3, chui lên tầng 3 sẽ thấy 1 cái cửa, trên có chữ "giảng đường 14", đấy là 14. Cái này bình thường không nói làm j. Chui vào trong thấy 1 cái giảng đường tầng, đẹp chả đẹp, rách chả rách lắm, ừ thì công nhân thi thoảng có vài con chuột, nom cũng vui vui. Ngoài ra sẽ chả có j hết, keke, ôi bị lừa!!!

Non, non!! Thực tế nó thế, và đúng là 14 chả khác j các gd khác trong giờ học, hì. Và nó được con dân Y biết đến là giảng đường 14 lúc trưa cơ.cỡ 11h tới 1h chiều. Ôi thôi, đừng hỏi tại sao, cứ lên 14 giờ này sẽ hiểu ngay lập tức. Ôi cơ man nào là người, trên là trần nhà và dưới là sinh viên y hà nội !!! Thậm chí nói hài hước có khi buổi trưa ở đây còn nhiều sinh viên hơn cả buổi sáng hay chiều...và cũng thật hài, có khi buổi trưa ở đây sinh viên còn học nghiêm túc hơn cả trên giảng đường có thầy dạy...!!!!

Muốn biết rõ sự thể thế nào, đến Y sẽ rõ,...

Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2011

Lương y...


CHƯƠNG 1:Những ngày đầu tiên-Lương y-những ngóc ngách-học đại học phải khác-và...chuối
Lương y...
<Hừm, hừm. Nay thứ 6, mai nghỉ học và sau hồi nghe đau tai quá, quyết định viết lách tiếp cái chương này.hic>
"Lương y như từ mẫu", đó, câu đó khỏi nói, câu này nói đến y ai chả biết; 27 tháng 2 nào cũng đầy ở cổng các viện. Câu này ý nói thế nào thì ai cũng biết, ai không biết chắc hẳn ngu rồi. nói mãi cũng k thể biết, nên tóm lại là khỏi cần cắt nghĩa. OK!
Nói thế nhưng thừa biết đời đâu phải thế, vì nếu thế thật thì cũng chả cần năm nào cũng nhắc.  keke, mà sự thật đau xót, là nó không như thế thật. Cái này hơi khó. Vì: y thì  nhiều mà "lương" hay không thì cũng chả biết, đã vậy, mẫu cũng nhiều, mà "từ" thế nào thì cũng chả ai vạch ra được. Nói đến đây chắc hẳn có tên tưởng thằng này đang làm bài nghị luận về 1 vấn đề tư tưởng đạo lí, khà khà. Ôi không, thoát khỏi nền giáo dục văn chương phổ thông là một trong những cái mình vui nhất khi tốt nghiệp cấp 3. Tự do! Và đây là "tự do": 
Năm xưa, tức là cách đây ...30 năm, tất nhiên là theo cách tính lịch nào đó, và tính bình thường là 7 tháng, ừ, ngày mới vào trường Y, có một lý tưởng thế này: "Lương y phải như từ mẫu, người thầy thuốc tốt phải biết thương yêu bệnh nhân, đau nỗi đau của bệnh nhân, coi bệnh nhân như người nhà mình vậy..." và ý rằng người bác sĩ được bệnh nhân trông cậy cả tính mạng vào, phải có tình thương với người bệnh. Chẳng phải thứ ân huệ, không và tuyệt đối không phải bác sĩ rủ lòng thương và rỏ cho vài giọt ân huệ cho bệnh nhân, mà đó là tình người, là trách nhiệm của người có khả năng cứu chữa bệnh tật với người không may bệnh tật. Đó là thứ làm cho người làm nghề này được gọi là "thầy", và chỉ có thế người thầy thuốc mới thực sự thanh thản trong tâm hồn...

Ừ, đánh Enter 2 cái để tách rõ cái phần này với phần trên. Nhưng nói thật, mấy người tin là thế? và mấy người làm thế? thẳng ra là ai cũng ghét vào bệnh viện, sợ gặp bác sĩ, và thậm chí ác cảm với bác sĩ. ok! thế nên làm j có thứ j gọi là "những thiên thần mặc áo blu"?! Tất nhiên không thể phủ định các thầy, các giáo sư, những bác sĩ thực sự có tâm huyết mà tôi vô cùng yêu quý và kính trọng-những con người góp vào quyết định bước chân tới y của tôi. Nhưng phải thừa nhận đó là sự thật! Keke, nên nói vui, sau những lí tưởng ngùn ngụt rất "Y1" đó, có những câu đùa vui như thế này, và tất nhiên chỉ là đùa thôi, keke: -Lương y như từ mẫu, lương hay không chả biết, từ hay không cũng chả biết; thôi thì cứ trước hết, ý rằng bác sĩ là cha là mẹ bệnh nhân, coi bệnh nhân như con cái của mình...
 - Ôi thôi cái thời buổi lương tâm chả bằng lương tháng, thì đâu ra có lương y???! và (
) -Lương y như từ mẫu, từ mẫu là "bỏ mẹ" !!!!

Đó, thế là "Lương y như từ mẫu", ai hiểu thế nào thì hiểu, và làm thế nào thì làm...

Hừm, sau này nếu tao mà khốn nạn thật thì nhớ nhắc tao bài viết này nhé!