Chủ Nhật, 19 tháng 12, 2010

Hà nội mưa...

Hà nội mưa...
những giọt mưa lất phất, 
             trong gió rét
ướt. mềm. và lạnh.
Mưa rơi rơi, rơi rơi, vào cả chiếc cổ quấn khăn. Chợt biết thế nào là hơi ấm. Mùa đông lạnh làm ta chợt thấy quý biết bao sự ấm áp. Nhưng đừng để tới tận mùa đông...

Ngồi trên bus, nhìn ra cửa sổ lã chã mưa rơi. Không hối hả ào ào... Từng chút, từng chút, mưa đan vào ô cửa, rồi từ từ trượt xuống, nhẹ nhàng. Bờ Hồ mưa vắng, nước xanh gợn sóng li ti. Gió mưa vi vút trên mặt hồ, líu ríu những cành liễu vẫy vẫy trong màn mưa giăng giăng. Sương,... mơ hồ một Tháp Rùa xưa cũ...

Nó ướt đẫm, mắt nhìn tôi ngốc nghếch...

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Khoai tây leo







Nói chung ra đây là cây khoai tây leo.hm
cây này nguồn gốc từ nhà bạn Thùy, keke

Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010

“Buổi hẹn hò đầu tiên”


-          Anh yêu em!
….
-          Anh có thể đi chơi cùng em chứ?
….
Đố ai tin được mình có thể nói như thế với một cô bé, một cô bé với hai má bầu bĩnh, đôi mắt to đen láy, mái tóc mềm mềm dễ thương và một nụ cười như thiên thần! Cô bé nhỏ nhắn, bộ mặt ngốc xít và ngây thơ, mặc một chiếc váy xanh ô liu nhỏ nhắn. Nhẹ nhàng và thật đáng yêu!

4:30pm. Loay hoay ở trên cổng, thằng nào đóng cổng mà cao thế chả biết!… chợt nhận ra một cô bé…
-          Anh yêu em!
7pm. Ngồi nhai bánh mì mà thằng bí thối kiếm đâu đó. Ah, ra thằng này dám cắt tre của mình…hậm hực vì không có tên nào dò đến Y, thật ra có một tên, hắn phớt qua mặt mình, mỗi tội … mình không phải bò sát. Nhá nốt, nằm xuống…
Không biết bao giờ nó nổ nhể? Vẩn vơ…chợt nhận ra một cô bé…
-          Anh có thể tặng cho em chứ?
7:20pm. Té qua khu B3 tẹo, keke. Sau nhà A1 tối thui. Sao giờ còn người chạy bộ nhỉ? Xó này vẫn có tẹo hoa sữa thì phải. Trời,…chợt nhận ra một cô bé…
-          Anh có thể đi chơi cùng em chứ?
Không phải kiểu thằng Mùi với con Tủn ra bờ ao rau muống, nhưng đại khái còn chuối hơn! Keke

-          A, chỗ kia còn đèn nữa kìa!...
-          Không phải “xanh”, mà là “xænh”…
Không đỡ nổi!
Một cô bé thích đèn xanh, thích bóng bay, và k thích …ăn!!? Một cô bé có thể ngồi mãi bên cái bể cá, mắt long lanh, chăm chú. Một cô bé chả bao giờ đi trên lối đi, mà len lỏi,… chỉ để chạm tay vào một quả bóng bay! Một cô bé, dang hai cánh tay như những con chim nhỏ, chấp chới bước từng bước một, nghiêng nghiêng, đi trên một cái bờ tường tưởng tượng, và rơi xuống, một nụ cười… Cô bé nhón từng ngón chân bước qua chiếc cổng, cười sung sướng và dang đôi cánh như muốn bay, chạy ra tìm những bạn răng sữa, để rồi đi hết cả hàng rào, sung sướng chỉ vào những cái miệng đang toe toét cười của những chiếc răng, như nụ cười của chính cô bé vậy...
how a sweet memory!

Thứ Tư, 20 tháng 10, 2010

Nghỉ ngơi


Kì quặc, lâu lắm rồi mới viết lách tí. Hic, cho đỡ chán.
Thấy anh em máu me, cũng được.
Vì không biết viết gì, bài này lủng củng là cái chắc. Nếu như hồi học lớp 5, không, chắc mấy lớp cấp 2 (vì cấp 3 không chém loại này) thì chắc chắn bài này cho cô Văn chấm thì thôi rồi!
Hạnh phúc thật khi đã tốt nghiệp phổ thông. Keke, yêu thay hai chữ TỰ DO!

"Đời là cái đinh, tình là cái que"-hehe mình ngày càng bậy. Câu này đúng là của lũ ngán đời và hận đời gì đó, Nói chung là hội ý ngu bỏ xừ, không làm được chủ đời mình nên coi thường đời. Ý kiểu như tên AQ. Xiiiiiii

Học lung tung quá. Tội nghiệp anh em bè bạn, và đặc biệt là tội nghiệp ta. Keke. Cái gì mới cũng khác, đúng là kiểu củ chuối! hic. Nhưng thường thôi, vì kêu chán xong quen hết, độ này chả có thằng nào kêu nữa thì phải. Cái này giống lũ trẻ con, khóc mãi không được thì im- trừ con bé nhà mình, cộng sản! hù

À, độ này tình hình có một ít vui vui. Ý là cây khoai tây leo to oạch, lá hình quả tim (dù học giải phẫu thấy tim khác cơ). và hay ho mỗi tội chả thấy củ nào. To bằng củ lạc chả có chứ đừng nói củ khoai tây. Èo, ừ, tự nhiên nhớ bạn Thùy, hí hí....Cái nữa là đống húng xanh kẹt, mỗi tội đã bị cắt đem đi bán, may còn ít dăm, đủ để ăn trứng vịt lộn....Còn gì nữa nhỉ? Mấy con cá rô cũng tạm được, bơi lăng xăng, hay cung quăng gì đấy trong cái chậu cây mình vất trước cửa. Tụi nó cóc sợ mình, đúng là đồ cá. Ngốc xít!

À, cái này là hôm đầu tiên đi học thực tập ở Viện Giải phẫu:

Thứ Năm, 16 tháng 9, 2010

Tuổi 18 của tôi


Chợt nhận ra ta đã 18.

18 tuổi. Chả có gì to tát.
18. Số này không đẹp. mình cũng chả thích cho lắm. Nhưng tại mấy bác nhân chủng học, tự nhiên ai cũng thấy 18 củ chuối và kì cục.
Nói đến 17 một tí. Số này chả biết có tội gì. Thầy Thuận tuyên bố không thích số 17. Trường Y cũng có tuốt các giảng đường từ 1 đến 34, chỉ trừ có giảng đường 13 và 17 là không có. Thấy chuối. Nhưng các cụ bảo: "tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu". Chả biết trâu bò gì, với lại trò bẻ sừng ấy nghe không hay ho cho lắm, nghe vô bổ mờ có khi còn gây nguy hiểm. Chả hiểu các cụ đề ra trò ấy làm chi rứa??? Mai nỳ có cần mình lấy cái cưa, roẹt một cái. Hay  cần nữa mang bộ dao giải phẫu khoét cả cái sừng nguyên, đỡ phải bẻ....Ừ. Nói chán để bảo cái kết cục là hay dở gì thì số 17 cũng hay được nhắc đến hơn. Dù nó hơi bi bét tí.

Nói đến 18 tí. Thật ra nói 18 là hơi có tội với cách cụ tính lịch. Nói chính xác ra thì ngày 15 này mình tròn 18 tuổi, tức là đã ở trên đời ni 18 năm rồi. Từ ngày 16, à, chính xác là chiều ngày 15 thì là nhảy vào tuổi 18,....Cóc biết. Tóm lại là đủ 18.
Hic. Nhìu tên thấy 18 quan trọng. Mình cóc thấy thế! Sinh nhật cũng là một ngày. Và ngày nào cũng là của mình. Thế nên tên bài này mới là "tuổi 18 của tôi". Ờ, có chăng khác là khác ở người khác nhòm vào mình. "Àh, tên ni nhớn rồi!" "Người lớn"....túm lại là etc
Mỗi tội chả có chi đặc biệt. Đời vẫn đầy mơ ước và tham vọng, đầy gai góc, vớ vẩn là tèo. Tóm lại là lúc nào cũng cần cố gắng, chả phải đợi 18!

Nói lung tung quá!

Nhìn lại chút chút. Có chi mọi người cũng bảo là 18 là cái mốc thực sự trưởng thành! Ừ.

Trong 18 năm vừa qua, bao nhiêu cái đáng nhớ, bao nhiêu cái đã quên. Cái gì còn thì vẫn còn, và cái gì quên thì có cần mới nhớ! Buồn vui, thành công và thất bại nhiều. Có lúc tức tưởi, có lúc sung sướng vô cùng. Quả não nhiều khi trong veo, đầy lúc u tối. Quả tim đập bôm bốp, 18 năm với bao xúc cảm. Đau đớn khôn cùng, và có cả hạnh phúc tràn trề. Tóm lại đấy là 18 năm con trẻ của mình. Mãi mãi. chả bao giờ có lần thứ 2!

Ừ. Sắp 18 rồi. Không thích các kế hoạch. Vì kế hoạch đề ra chỉ tổ để phá. Nhưng trước mắt, tu luyện mong có được chút chút trong cái hoài bão khổng lồ. Nỗ lực, luôn luôn chứ không chờ 18!
18 rồi. Dính mác MR mà không có ai ý kiến được. 6 năm nữa, hết sức mình, sẽ có mác DR để gắn! Cố lên ta ơi! ha ha

Cuộc đời mới thực sự bắt đầu! Bỡ ngỡ và vấp ngã. Nhưng sẽ trụ vững và tiến bước để đạt cho kì được tham vọng! 
TẤT CẢ NẰM TRONG TAY TA!

Thứ Tư, 15 tháng 9, 2010

Mẹ!...


Giọt nước mắt rơi nóng hổi
Tan trên tay tóc mẹ
Làn sương thu.
<Basho>

Có một lần mẹ đã không giữ lời hứa với tôi
Mẹ đã bảo rằng sẽ đợi tôi trở về
nhưng... mãi mãi...

Chẳng bao giờ, chẳng bao giờ nữa
mẹ có thể thấy nụ cười chiến thắng của tôi
xoa đầu tôi...khi tôi khóc
hay đứng lặng hàng giờ chỉ để nhìn tôi học...

mãi mãi...
tôi chẳng thể ôm mẹ vào lòng, hay được mẹ ôm và gục đầu vào mẹ ngủ...
tôi chẳng thể thao thao cho mẹ những câu chuyện dài dài...
để mẹ mỉm cười...

một năm rồi
tôi bước đi không có mẹ...
sẽ mãi vững bước để mẹ luôn có thể tự hào.....

Thứ Tư, 11 tháng 8, 2010

QUYẾT ĐỊNH


No moon, Sirius sáng lạ kì!
Lâu lắm mới ngồi yên lặng thế này. Có lẽ thời điểm này, mình có thể ra được quyết định quan trọng nhất từ trước tới nay trong cuộc đời.
Hôm nay tròn một tháng mình bắt đầu tính toán và cân nhắc. Thi xong mình biết điều gì sẽ xảy ra trong một tháng tiếp theo, và mọi thứ đã gần như thế: phân vân.
Hôm trước cầu Chúa cho con một cái đầu lạnh, và không phải mơ, dường như có một nụ cười đâu đó, nhẹ nhàng rằng: "Đầu con đã quá lạnh đó thôi!" Có lẽ một cách nào đó là như vậy thật, một quả đầu quá lạnh đến nỗi mình không còn biết mình thực sự thích thứ gì, không có một đam mê thật sự mãnh liệt như Nhi, hay như ...
Chưa bao giờ tin có Chúa!
Và, có một nụ cười nữa, rất nhẹ, nhưng đủ để nhận ra. Đó là khi nhìn thấy tất cả đề thi KSTN từ năm 1998 tới giờ. Khó! Đáng lẽ phải hối tiếc, lo lắng hay gì đó tương tự. Nhưng mình đã thoáng vui? Vì đâu?
Thừa nhận rằng: có một thực tế là mình đã luôn nghĩ là mình sẽ học Y từ khi làm xong bài thi Toán chiều 9/7. Không hiểu nổi. Thi xong cũng mỉm cười rằng: Nếu đỗ thực sự là Y đã chọn mình chứ không phải mình chọn Y nữa.
Lôi một cái đầu lạnh ra xét, hỏi ý kiến tất cả những người mình kính trọng và yêu quý, tất nhiên mình đã không hỏi được một số người, như cô Huệ chẳng hạn, nhưng mình tin cô sẽ ủng hộ mình, như tất cả mọi người vẫn bảo như vậy, trước khi cho mình ý kiến.
Một tháng không là gì trong một đời người, nhưng tháng này, mình đã suy nghĩ để đưa đến một quyết định ảnh hưởng lớn tới phần còn lại của cuộc đời. Nói vậy không phải là áp lực, chả có gì là to tát vì xưa nay mình vẫn quyết định mọi việc hệ trọng. Mình tin mình đã đủ lớn để ra quyết định này.
"TÔI - ĐẶNG TUẤN DŨNG SẼ HỌC TRƯỜNG ĐẠI HỌC Y VÀ TRỞ THÀNH MỘT BÁC SĨ"
thằng tôi của 20 năm nữa sẽ tự hào về tôi vì quyết định này!
Ngoái lại nhìn. Mình chưa bao giờ thấy cái cổng Parabol của BK, và mình đã từ chối bước vào cánh cổng ấy, với 27.5 điểm! Nhiều người thân khuyên mình vào BK, sẽ dễ dàng hơn cho đầu ra. Nhưng thực sự, mình muốn chấp nhận thử thách ở Đại học Y. Mình là người thích Toán và Lý, nhưng mình đã nhận ra rằng BK không phải chỗ để những tham vọng về 2 môn này của mình có thể phát triển! Và 27.5 điểm, mình sẽ có thể tự hào với con mình, keke, "ngày trước cha con đã đạt 27.5 điểm thi đại học, hì"; và tự hào tuyên bố với ai đó rằng: Tôi đã đạt được chỉ tiêu mà bạn đặt ra! <dù mình đã tham vọng lớn hơn, nhưng "tham vọng luôn chứa sự thất vọng của nó và không bao giờ làm thỏa mãn bạn...", Franklin>
Y.
Đó thực sự là ước mơ của mình chứ không phải của gia đình mình, mình đã nhận ra như thế. Từ nhỏ mình đã tự hỏi 10 cái hoa tay của mình để làm gì, và giờ đây mình tin rằng nó không phải để vẽ! Mình đã không dám nghĩ tới một ngày có thể bước vào trường Đại học Y Hà Nội và một ngày của 6 năm, 10 năm, hay hơn nữa khoác trên mình tấm áo blu trắng, trở thành một bác sĩ giỏi. Và khi cảm thấy ước mơ đó đến rất gần, một cảm giác hạnh phúc thực sự đã tràn ngập trong mình.
Đó là một con đường dài và gian khổ, không chỉ với mình mà còn với cả mọi người trong gia đình. 10 năm nữa, hay 15 năm nữa mình mới có thể thực sự thành công và nuôi dưỡng bố mình? Mình tin rằng ngày đó sẽ không quá xa xôi và mình sẽ nỗ lực hết sức!
Chị mình hỏi: Có chăng đó là một sự may mắn và ngẫu nhiên, vì đúng là ngoài học trên lớp, mình chỉ học 2 ngày Sinh trước khi đi thi. Nhưng mình tin rằng không có gì là ngẫu nhiên cả!Xin hãy tin ở em.
Một con đường dài và xa xôi, gian khổ , căng thẳng, và có những người phải bỏ cuộc hoặc gục ngã. Mình sẽ bước đi trên con đường đó, chắc chắn. Dù có khó khăn gì, mình sẽ cố gắng để vượt qua. vì "trên con đường thành công không có dấu chân của kẻ lười biếng!".
XIN HÃY TIN TƯỞNG VÀ ỦNG HỘ QUYẾT ĐỊNH CỦA TÔI!
NỖ LỰC HẾT MÌNH!
TIẾN LÊN!

Thứ Sáu, 30 tháng 7, 2010

Phân vân


Mấy hôm nay ở nhà
ờ, sau chưa đầy 20 ngày ăn chơi, mình đã tăng được 2 cân, hì
Biết điểm, buồn vui lẫn lộn. ờ, ít ra mình cũng đã đạt được chỉ tiêu, cả 2 khối. Thật ra khối A 27.5 chả phải chỉ tiêu của mình, vì BK lấy thấp. Thi A là vì tham vọng, nhưng không nổi, nhưng ít ra qua được chỉ tiêu. Thi B phởn phơ, vì biết thi có gì thi đấy; vào thi mới biết thi Sinh đầu tiên, về định coi thử cái đề Sinh đại học thế nào thì máy hỏng, vào làm 30 min rồi ngồi bói, bỏ hết những con có số, trừ con 1/5,uh. Thế mà có khi đỗ, đúng là Y chọn mình chứ chả phải mình chọn Y, cũng tạm.
Mấy hôm nay ngồi coi điểm, thấy thấp hơn mình nghĩ, hơi thất vọng. Kế hoạch tụ tập cả lớp chắc đổ bể. Chỉ thấy chuối cho thằng bạn chí thân, chắc nó đang ngồi lo, tính nó trầm, hơi tệ, nhưng có lẽ mình sẽ để nó tự vượt qua, cầu chúa cho nó ít gì gọi là may mắn, dù mình không tin trên đời có thứ ấy, năm nay chắc điểm lấy thấp,ờ.
Bây giờ ngồi tính. Tối nay chắc họp gia đình, chả biết gọi là khao thi đỗ hay là tụ tập xin ý kiến người lớn, èo, nhưng dù gì thì quyết định vẫn ở mình. Hiện giờ túi không cạn, nhưng thấy lo nhất về kinh tế. Một con đường dài cả về sức lực và tiền bạc ở trước, tên em mình cảnh báo thế.
Có lẽ mình là một tên tham vọng. Nhưng BK ngày càng khác so với mình biết, có lẽ mình nên vi vu một chuyến, chả có gì bằng thực tế. Y là ước mơ ấp ủ từ lâu, chả biết của mình hay là của gia đình nữa. Ngồi tính đi tính lại, vẫn thấy chuối. Mong thằng tôi của 20 năm nữa sẽ không hối hận về quyết định của thằng tôi mấy ngày này. ờ
Cũng tính chắc tháng 8 không ở nhà nữa. Nếu không có lẽ trước lúc chết, mình sẽ thấy tiếc gần 2 tháng này quá. Nhưng hơi chuối, không biết đi học Anh bây giờ có kịp lúc nhập trường k, mà sau ... chả biết còn nhớ chi k? Cũng định chuồn đi kiếm việc, dù chưa đủ tuổi, hì, có lẽ mình chả có mấy time trong những năm tiếp theo, dù BK hay Y. ờ, học phí hơi cao sau vụ tăng, mong mình sẽ giải quyết được, nan giải!
Dù gì cũng phải tính kĩ, mong sớm quyết định được, và quan trọng là quyết định đúng!
Cầu Chúa cho con quả đầu lạnh!

Thứ Hai, 19 tháng 7, 2010

Em...


Khi bài viết này up lên, có lẽ em đã đi xa khỏi cuộc đời tôi
Tôi mong là như vậy, vì có lẽ sẽ tốt hơn nếu em không còn trong tâm trí tôi nữa, và cuộc đời tôi sẽ mãi mãi không còn hình bóng của em…
Tôi đã mơ về em, một ước mơ cháy bỏng và ấp ủ
Tôi đã nung nấu bao ngày để được gặp em, nhưng..
Lần đầu tiên, em đã không đến. Em có biết rằng tôi đã thức cả đêm để chuẩn bị cho cuộc gặp ấy???
Tôi đã không nguôi hi vọng được gặp em
Em là mơ ước của đời tôi.
Lần thứ hai ra đi, một trong những lí do làm tôi cất bước chính là em.
Và em đã đến với tôi
Em có biết rằng tôi đã sung sướng biết bao khi gặp em
Và tôi đã tưởng như có được em
Nhưng…
Tôi đã nhầm
Tôi đã thử đến với em hết lần này lần khác
Nhưng em vẫn mênh mang mờ ảo
Và em đã mãi mãi tuột khỏi tay tôi
Tôi nhớ em và lòng day dứt vô cùng

Mỉm cười bước tiếp
Em đã ra đi, mãi mãi, mãi mãi
Tôi sẽ quên em và sẽ chẳng bao giờ gặp lại em trong suốt chặng đường đời phía trước…

Vĩnh biệt em…

Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2010

Biết kết quả thi tốt nghiệp


Đây là kết quả sau những ngày tu luyện cực nhọc và stress tởm đổi lại được.
Nói chung khá ổn và tạm bằng lòng, hơi bất ngờ tí, vui và buồn nữa.
Vui vì củ chuối là mình tới 8.5 Văn, chém kể cũng tài. Ngẫm lại thấy kì kì, chắc giọng điệu giống dân Văn quá, dù mình chẳng biết cóc gì. Thật ra hôm ấy thi về còn sợ chém dã man bài nghị luận xã hội quá, vớ vẫn tèo...He he nhưng cuối cũng cũng được, dù bây giờ chả nhớ cóc gì nữa.
Nói chung là buồn.
Buồn thứ nhất, nhưng thường thôi. Là thêm một lần nữa mình be defeated! Bó tay! Nhưng đây là hàng đoán trước và đã trai lì nên cũng thường thôi. Không bị mới thấy lạ, có khi còn ...
Buồn tởm đấy là vụ sập kế hoạch. Vẫn bảo kế hoạch đề ra để bị phá vỡ nhưng kiểu này thì vỡ hơi nguy. Thật ra gần 3 năm trước, mình bước chân vào trường Vân nội cũng với một điểm Toán 9.75 mà mình nhớ tởm. Nhớ vì mới đầu mình thi thì thấy vui vì làm được, sau đó hơi hụt tí, cả lớp 10B ngày đó chỉ có con Hương được 10. Khá lâu sau, chả biết vì sao, mình biết nửa điểm nữa ở 1 TH mà mình không nghĩ tới.
Ba năm sau đó, mình cũng thi xong, nghĩ không biết mình rời khỏi trường Vân nội thế nào, vì hơi chuối, nói thật kể cả thi học kì tập trung cũng toàn 9.5 thì phải, nếu có 10 thì không nhớ, nhưng chắc chắn là thi học kì 2 được 9.5; nửa điểm ấy vì không rút gọn và cách làm quá gà, chết không hối tiếc! Thế nhưng lần này 9.5 thật. Từ sáng tới giờ vẫn xem lại, nhắn tin cho cô Huệ thì cô lúc nào cũng bảo phải cẩn thận, biết thế nhưng vẫn không biết nửa điểm đi đâu?
Kể ra hơi xí hổ vì bọn con Thúy, con Quỳnh, con Trang, thằng Hải...nói chung cả xấp đều 10 cả. Hơi buồn, nhưng lo nhiều hơn vì thi đến nơi rồi. Cầu Chúa là biết điểm đại học mình không phải hỏi nửa điểm ở đâu nữa!
Nhưng nói cho cùng mọi việc cũng đã xong xuôi cả, buồn một ít, lo một ít, nhưng cũng vui vui tí cho đỡ xì trét. Độ này tu tởm quá mà cóc có đứa nào để chửi nhau, có vụ gì đợi dài cổ.

Hm. Mọi việc khá ổn, ít ra là con cháu mình có thể tự hào về cụ tổ của nó một tí tẹo, khe khe.

Có những con người đi qua cuộc đời ta...


Có những con người đi qua ta trong chốc lát nhưng ở lại trong ta suốt cả cuộc đời...
Có một cô gái, mình gọi là cô gái vì mình không dám gọi là cô bé. Mỗi lần nghĩ đến cô gái này mình luôn có một cảm giác ấn tượng và cảm phục-ấn tượng đã đi theo mình chỉ duy nhất từ một buổi chiều!
Đó là một con người kì lạ. Và đảo lộn, trái ngược với bất kì những tư tưởng của mình.
Ngày còn nhỏ, mình là một người thích sự hoàn hảo. Và thực sự mình luôn cố gắng để làm tốt nhất. Nhưng rồi sau này mình nhận ra rằng như vậy thật mệt mỏi và cuộc sống lí tưởng mà cha mẹ, thầy cô đặt ra như đi học phải đúng giờ, mặc chỉnh tề áo đồng phục, ăn nói.... và nói chung là 1001 loại quy tắc và khuôn mẫu. Nhưng mình không thích như thế. Có một câu nói mà mình thấy rất hay ho đó là: "Mọi quy tắc được đặt ra để cho người ta phá vỡ!". He he, nói thì nghe vô lí, vì ai cũng bảo phải tuân theo quy tắc này nọ nhưng thực sự nghĩ cũng thấy đúng: ai cũng tuân theo quy tắc thì phải có quy tắc làm cóc khô gì! Nhưng tất nhiên đời có giới hạn, miễn đừng đi quá giới hạn đó là được.
Nói lằng nhằng chán chê, quay lại "tên" kia-gọi thế vậy. Mỗi lần nhắc đến mình lại thấy có gì đó nể nể, cảm giác mà không nhiều người mình cảm thấy thế. Tất nhiên, đời có đầy cục đá tảng, trong khi mình là một hột cát tí teo. Nhưng hòn đá tảng này không giống như những hòn mình thường gặp, ở nhiều nơi, cả trong hội Olym. Hòn này to, phải nói là to tởm, dù chưa to như thiên thạch nhưng cũng đủ để ta ngưỡng vọng rồi-ngưỡng vọng nhưng chả bao giờ muốn như vậy. Nhưng nếu thế thì cũng chỉ là cục đá trong biển đá mà thôi, đã bảo đời ối đá tảng, mà mình là loại ngưỡng mộ thì có thể nhưng thần tượng thì tuyệt nhiên không!
Cái sự đáng để mình ấn tượng đó chính là phong cách sống. Một tên kì lạ, bảo rồi, nguyên tắc tởm. Và thực sự có lẽ định mệnh cho một tên nguyên tắc hết sức lại ngồi cạnh một tên vô nguyên tắc hết ...gì không biết-như mình. Và thế nên, mình rất nể hắn bởi hắn có thể sống với nhiều nguyên tắc như thế. Nhưng có một tình cảm khác mà mình rất trân trọng ở bạn. Một hòn đá tảng nhưng rất hòa đồng, thật ra không lắm, nhưng ít ra là tạo cho mình một cảm giác được tôn trọng theo kiểu một người bạn lịch sự. Xưa nay mình chủ trương bạn bè thì vô tư, tao mày cho thoải mái, nhưng thực sự trước hắn mình luôn giữ thái độ thân thiện của một người bạn và một sự tôn trọng cần thiết không gì xóa bỏ được.
Hắn rất hay ho. Mình luôn không tin vào cái gì thuộc kiểu "sét đánh", tất nhiên không phải yêu, vì mình chả biết cái khỉ khô gì là yêu, mà nghĩa rộng hơn kiểu là gì đó.
Hôm đó là một hôm hơi nắng, nhưng nói chung là khá dễ chịu. Một ngày củ chuối với những hành động củ chuối. Đó là hôm đầu tiên và duy nhất cho tới giờ mình gặp hắn. Hắn nhìn hơi chuối với quả áo dài kì quặc hiếm có khó tìm. Nhưng chả có gì nếu y không nhẫn nại đến kì lạ ra-vào-ra-vào...và nhất quyết không ngồi luôn ở trong cho đỡ phải như vậy. Lúc ấy mình thấy đúng là "bệnh", he he. Thật ra phải kể cả điệu bộ gà vật và kiểu Bônsevich như thời đại cách đây 20 năm nữa, đúng là cộng sản. Mà cộng sản thật chứ chả chơi. Mới đầu mình cũng cóc quan tâm. Sau y hỏi mình với một giọng củ chuối, nhưng khá hay: "Bạn ngồi lộn chỗ phải không?" Kha kha, khó tưởng tượng rằng mình đã suýt bật cười khi nghe câu ấy, phần vì giọng, phần vì nội dung. Thời này đến Bộ trưởng còn có thể ngồi nhầm chứ chỗ này là cái đinh gì? Nhưng quay sang nhìn vẻ mặt của hắn, mình chợt hơi sợ sợ. Nhưng mình phải giải thích ngay là có tên khác đang an tọa ở cái ghế có dính mác Đặng Tuấn Dũng rồi. Y phân bua và chỉ vào cái thành ghế, hình như mình ngồi ở một ghế của tên nữ nào đó thì phải. Mình cũng xem tên "không lộn chỗ" là tên nào mà kì quặc đến thế? ""-tên banana như người. Nhưng hình như mình thấy tên này ở đâu đó, nhòm lên bà chị đang đọc bảng thành tích, y là tên đầu tiên. Cóc nhớ, nhưng nói chung là tởm và chuẩn bị vào Đảng-Bônsevich thật, thảo nào! Nhưng y không phải dân Hà Nội-mình vẫn nghĩ toàn dân Hà Nội. Nhưng tóm lại là rất chất
Nhưng đó thực sự là một người bạn mà mình rất yêu quý. Nói đến sét đánh bởi vì sau đó hắn đưa mình cuốn lưu bút. Mình vẫn nghĩ loại này sẽ chả đi về đâu. Nhưng thực sự từ đó đến nay mình chợt nhận ra là mình có thêm một người bạn. Một người bạn quý mà mình không cảm thấy "bệnh" nữa mà chỉ là yêu quý và cảm phục. Một người bạn chia sẻ rất chân thành và đúng lúc, lại rất thú vị. Và thực sự, mình mong có cơ hội được gặp lại, với tư cách là hai người bạn thân lâu ngày không gặp...

Có những con người đi qua đời ta...

Có những con người đi qua cuộc đời ta...


Có một cô bé luôn hiện ra trong tâm trí tôi khi tôi nhớ về những ngày cấp 3 yêu dấu!
Một cô bé kì lạ
Đó là một con nhỏ tôi biết đến lần đầu tiên không phải gặp mặt, mà là nghe danh
Lần đầu tiên gặp mặt, có lẽ thế, vì đấy là lần xa nhất tôi nhớ về “hắn”, tôi đi ngang qua một con nhỏ khá đặc biệt. Và tất nhiên, với một IQ không quá cao nhưng đủ để phán đoán và một ít thông tin về “hắn”, tôi biết ngay con nhỏ đó là “hắn”.
Lần đầu ấy để lại trong tôi những cảm nhận khác nhau về một con nhỏ-một đối thủ. Nhưng thực sự, từ khi đó, tôi không bao giờ nghĩ mình và “hắn” là đối thủ nữa. Hắn không phải đối thủ của tôi.
Lần đó con nhỏ đứng chuẩn bị đồ để về. Thật ra thứ duy nhất mà tôi còn nhớ cho đến giờ là đôi mắt-tôi vẫn hay nhìn vào mắt người khác như thế, và thực sự nhìn vào mắt người khác sẽ đem đến những cảm nhận và những ấn tượng khó nói thành lời nhưng chẳng bao giờ quên được. Đó là một đôi mắt rất sáng, long lanh và thông minh hiếm thấy. Nói thật không chém, đó là 1 trong số ít những đôi mắt mà tôi có cảm tình và ấn tượng ngay lần đầu tiên. Nhưng có cái gì đó trong đôi mắt ấy, ở đáy của đôi mắt trong veo có chút gì bí ẩn, chút gì đượm buồn và chút gì sắc sảo kì lạ. Nó không giống đôi mắt trong veo thông minh của cháu tôi sau này-đứa cháu mà tôi rất quý. Đôi mắt ấy có gì thông minh, lãng mạn, nhưng mình dự cảm có chút nguy hiểm ẩn chứa trong đôi mắt ấy!
Nhưng nếu thế thì chả có quái gì, vì mình vẫn thường quên ngay những việc vớ vẩn kiểu như thế. Nhưng cuộc đời…
Rồi, một ngày nắng với bầu trời trong vắt và cao vô tận, với nắng, gió và mây-mình thích nhất kiểu thời tiết như thế. Những lúc như thế, mình thích đứng im, ở một chỗ thật cao, thật sáng, lim dim mắt và ngước nhìn lên bầu trời, nơi có những đám mây mềm và xốp lơ lửng trên cái nền xanh thanh thản đến lạ kì, để cho gió mơn man tóc và mặt ,… một cảm giác thật tuyệt! Hắn đứng bên cạnh, cũng im lặng và ngẩng cao khuôn mặt ngước nhìn lên bầu trời cao rộng, thả cái nhìn về xa xăm và khẽ nở một nụ cười. Có những nụ cười, lặng yên và thanh thản. Một đôi mắt đầy ước mơ, một bầu trời thênh thang, một nụ cười yên bình, nhẹ nhõm.
Ngày cuối cùng, mình vẫn đứng trên ban công-nơi mở ra khung trời cao rộng đầy ánh sáng và gió. Nhưng ở đó, trên cây phượng già cỗi mà cứ ngỡ đã chết từ mùa đông trước, đã đâm ra những mầm non xanh đầy sức sống và những chùm hoa phượng đỏ gắt. Mình ngước nhìn lên bầu trời, trời thật đẹp và thanh bình, bầu trời sẽ mãi như thế, nhưng những kỉ niệm đã trôi qua…

Hồn tôi như hoa cỏ may…

Có những con người đi qua cuộc đời ta...


Hm
Hôm nay mình sẽ viết về một người...hơi đặc biệt tí! Mà nói thật là mình định viết lâu rồi nhưng chưa có thời gian.
Có một con nhỏ, hừ, gọi thế hơi kinh, vì thực sự mình chưa bao giờ gọi thế. Mình gọi y là đại ca. He he, dù khi mình đã kêu khóc gần một tháng trên đời rồi hắn mới sinh ra. Bananas! (Từ này con nhỏ dùng, mình cũng không biết nó có phải số nhiều của banana không, nhìn hơi lạ?! Mà cứ cho là thế thì cũng chả biết nó là vài quả chuối, nải chuối hay buồng chuối nữa, nhưng tóm lại là chuối!)
Thôi, thế nào cũng được. Đại khái là có hắn trên đời!
Pascal bảo Con Người là cây sậy gì đó, nhưng là cây sậy biết suy nghĩ. Mình chả biết nó có biết suy nghĩ hay không, nhưng riêng về tính papyrus thì đúng là cả lũ bạn mình chả có ai bằng nó! Hm, mở đầu thế này hơi bôi bác, vì vốn mình không định viết mà nó đọc tưởng mình bôi bác nó-mình vẫn hay thế! Mình định viết bài này coi như là chút gì đó cảm ơn nó, dù hơi sớm vì bây giờ vẫn chưa kết thúc, nhưng thi xong chắc mình không viết kiểu này nữa. Phải nói chân tình rằng: nó không phải là người bạn thân nhất của mình nhưng là người có ảnh hưởng khá lớn đến việc tu luyện của mình.
Đây chính là người bạn cùng lớp có ảnh hưởng lớn nhất đến con đường học tập của tôi trong thời gian lớp 12!
Thực sự mà nói, lớp 12B có nhiều người, và trong đó có nhiều cao thủ, trong số cao thủ ấy mình tôn trọng nhiều, học tập nhiều và ảnh hưởng nhiều. Mình là người chịu ảnh hưởng khá lớn từ môi trường, nên mình luôn cố gắng tạo cho mình một môi trường hữu ích một chút. Môi trường ở đây không phải theo kiểu 80% Nito và 20% Oxi, mà là môi trường theo nghĩa rất hẹp chỉ những người ở sát bên ta.
Có một điều hay ho là đại ca này là một trong số rất ít người có vị trí tương đối với mình gần như không đổi trong thời gian dài, và có lẽ đấy là một phần. Nhưng điều cốt lõi là hắn đã thể hiện một lối tư duy và phong cách học mình cảm thấy có thể dung hòa được, và thực sự là khá ổn. Có nhiều kiểu học của dân lớp B, và phải nói là gần như phân hóa thành dòng. Mình không thể nói hết những kiểu ấy và nói hết cũng chả có nghĩa lí gì, nhưng phải nói rằng, cho đến giờ phút này,11:46PM June 29, mình vẫn thấy yên tâm và không thấy hối hận về xu hướng mình đã chọn. Nói vòng vo thì hắn chính là lãnh tụ của xu hướng ấy, nhưng tất nhiên là mình không nói xu hướng của mình trùng hoàn toàn với hắn-đầu mình chưa mọc rễ như thế, nhưng quả thực hắn có vai trò định hướng khá ổn, và hướng đi của hắn đã được mình lựa chọn đi theo.
Nói cho cùng, nó không quá là một người bạn, thậm chí là một người bạn chả có tí tình cảm nào đặc biệt. Nhưng nó là một người bạn lớn, và là một người bạn tốt; một người bạn đáng để ta tôn trọng và cảm phục. Trong lớp, mình đánh giá nó đứng thứ 3 về hàng cao thủ. Đấy là nói về tổng quan, nhưng tiếp xúc và học chung, tranh luận và bàn bạc với hắn thì đúng là số 1. Nói hơi mô phạm, thậm chí nói chuyện với tên to sọ nhất lớp mình còn thấy silly hơn. Nếu hắn không nói vớ vẩn vài chuyện linh tinh thì cũng tỏ ra một tên stupid đến kì quặc, low IQ! Có thể đấy là kiểu nó không muốn làm người khác thấy bị lép vế, hoặc là kiểu giả nai của tụi con gái?! Một tên nữa cũng có kiểu nói chuyện y hệt! Nhưng đại ca này thì không thế. Mọi tranh luận đều đưa tới chân lí, và mọi sự bàn bạc đều cần có hiệu quả. Phải nói rằng tư duy học tập của hắn là nghiêm túc và thực sự rành mạch. Mình luôn đề cao lối tư duy này, học là học mà chơi là chơi, chuyện vui có thể chém nhưng đã liên quan đến việc học thì thật nghiêm túc và hết mình, đó là điều mà không phải ai cũng có suy nghĩ như thế.
He he. Nói thì hơi vui tí, vì đây chính là người mình hay liên lạc điện thoại nhất. Từ hồi hắn có số mình đã xin số luôn, rồi ngay khi hắn đổi sim mình cũng cập nhật luôn! Đến thằng bạn mình mình cũng không cập nhật nhanh như thế, chắc chỉ kém...he he
Hì, nhưng hắn cũng không phải củ chuối và gà, nếu thế thì thành món hầm mất! Hắn có tính cách khá hay ho và nói chuyện với hắn mình thấy thực sự thoải mái. Nhưng nói thật, hắn và tên nhỏ bạn hắn, có một nụ cười với mình thật... Không có nhiều người có kiểu cười với mình như thế!

Còn nhớ cách đây hơn một năm, mình bắt đầu đi trên những con đường chung với hắn. Hắn thường đi trước vài tuần hoặc vài tháng, chăm tởm! Nhưng bây giờ, mình và hắn đã chung một lối ra khỏi những con đường ấy! Và con đường của hắn sắp đi khác với con đường mình sắp đi. Thật tình mong rằng "đại ca" sẽ thành công trên con đường ấy!

Hạ chí


Hôm nay là Hạ chí, ngày dài nhất trong năm. Khè, ghi thế hơi ngu, ngày nào chả có 24 h? Uh, ý bảo là ngày có ban ngày dài nhất trong năm, ngày mà Mặt Trời  thiêu đốt mạnh mẽ nhất Bắc Bán Cầu. Mặt Trời vẫn kiêu hãnh rực lửa như thế 5 tỉ năm rồi, và Mặt Trời đã sưởi ấm cho Trái Đất, cũng đã thiêu đốt Trái Đất, nhưng chắc ít hơn 5 tỉ năm, còn bao nhiêu thì không biết vì sách giáo khoa không ghi, chuối thật!
Ngày hôm nay dài, đúng là dài thật. Nhưng hôm nay trời có mây nên nắng tắt sớm thì phải, lại có mưa. Nhưng mình vẫn thấy như Mặt Trời đang thiêu đốt, thấy nóng và ngủ phải bật quạt, nhưng nào có ngủ được. Ngày dài lê thê, mình cũng chả hiểu sao ngày nó dài đến thế. Ngày dài nhưng tu luyện chả được bao nhiêu; làm Toán hơi ức chế, mà ức chế không làm Toán. Bỏ Lí ra làm, sai hơi nhiều, nhưng như đề nó làm sao, hỏi thầy vậy. Thế nhưng…
Ngày dài và ngột ngạt thì phải, không ngủ được, không tập trung nên cũng chả tu làm gì, bỏ sách ra đọc tạm. Cả buổi chiều bay mất, vẩn vơ níu được vài trái bòng sau trận mưa lớn đêm qua đã trĩu hết quả. Chiều nay con chó con chạy ra sân nằm ngủ, to vật và ục ịch, nhìn thấy chuối chuối.
Tắt nắng rồi, hạ chí gì mà chán òm. Sáng nay không xé lịch vẫn biết là Hạ chí, vì Hạ chí là ngày dài nhất trong năm, quên, nhưng thôi…Hạ chí năm nay chán òm và buồn tởm. Top secret. Kể hơi chán, nên mới viết, không thì ngủ cho khỏe. Nhưng cóc ngủ được mới tởm. Thật ra viết đến đây không phải là Hạ chí nữa, sang hôm sau rồi. Không ngủ được đành bỏ đề ra làm vậy…

Hạ chí…ngày Mặt Trời đốt cháy Trái Đất, mây đầy trời và đang có mưa…

Có những con người đi qua cuộc đời ta...


Có những con người đi qua cuộc đời ta
Chỉ một ánh mắt
Một nụ cười
Một ...
Ở lại trong ta mãi mãi...

Chủ Nhật, 4 tháng 7, 2010

Bay thôi!


Sống trên đời phải có tham vọng lớn!
Nếu bạn là một chiếc tàu con thoi
Kiến thức là bệ phóng
Niềm tin là nhiên liệu
Ước mơ là không gian bao la mong đợi.
Chuẩn bị một bệ phóng thật tốt
Nạp đầy nhiên liệu
Sẵn sàng cho một chuyến bay với một viên phi công khỏe mạnh
Hãy mỉm cười
7..
6..
5..
4..
3..
2..
1..
Zero!
Khai hỏa và bay tới không gian!

Thứ Năm, 1 tháng 7, 2010

Sirius

 Hôm nay trời đầy sao và trăng lên muộn.
Những ngày trời trong thế này làm mình nhớ tới những vì sao.
Tối qua ngồi tìm về Big Bang và thiên hà, vào thư viện vật lí thấy cả đống sao. Hôm nay ra sân rửa mặt, nhìn lên trời thấy mây bay và sao chi chít. Không biết trong đám sao đấy đứa nào là Sirius-sao Thiên lang mà mình thấy hay ho nhất trong đám sao.
Đó là một ngôi sao chắt trắng thì phải, nhỏ bé và cô độc. Nhưng nó sáng một cách lạ thường và có chăng chỉ kém quasar. Một ngôi sao đặc biệt, với nhiều truyền thuyết kì cục. Tại sao nó lại nổi bật như thế giữa vô vàn ngôi sao trên nền trời này, giống như hôm nay nó vẫn đang ở đâu đó trong vô vàn tinh tú, không lấy gì làm khác biệt?
Nhìn từ Trái Đất, trừ Mặt Trời là sao xịn không nói, về đêm, sáng nhất là Mặt Trăng-Lunar,sau đó là Kim tinh-Venus, sau là sao Mộc Jupiter-người anh em khổng lồ trong đống các hành tinh quanh Mặt Trời. Thế sao Thiên lang ở đâu nhỉ? Mình vẫn chưa thấy nó, có thể thấy nhưng không biết, chắc thế…
Sao Thiên lang nhỏ bé, sát bên cạnh Mặt Trăng. Thiên lang nằm giữa vô vàn vì sao khác, không nổi bật. Nhưng nó lấp lánh một ánh sáng rất mạnh, và cứ mãi lấp lánh như thế…
Nếu em là Mặt Trăng dịu hiền, tôi xin làm sao Thiên lang bé nhỏ mãi mãi lấp lánh bên em..
Không phải mình, mà đọc về sao Thiên lang có ông thiên văn nào đó nói thế, thế nên thấy Thiên lang càng hay ho.

Như sao Thiên lang, chú sói con cô độc, mạnh mẽ và dữ dội giữa bầu trời!

Thứ Năm, 3 tháng 6, 2010

Trước khi thi tốt nghiệp


Hôm nay hơi chuối, có lẽ phải nói là hơi đen nữa.
Bây giờ là 11h30 PM ngày 1/6/2010-tức là đêm trước khi thi tốt nghiệp.
Giờ đây mình thật thấm thía câu: Không có gì quý hơn độc lập tự do!
Chán thật! Cuộc đời tự nhiên thành ra lệ thuộc, mọi kế hoạch đổ vỡ cả.
Mình định khuya học tàm tạm thì on với mấy đứa bạn, vì bọn này không có điện thoại, nhưng mình vẫn liên lạc luôn.
Mình muốn "chém" với tụi nó vài câu cho đỡ stress, với lại chúc anh em thi tốt nữa.
Thế mà bật máy lên-mình đã thấy ngờ ngợ vì cứ mưa là bà này rút, tối là rút.
Chán!
Thế là mình không thể gửi lời chúc đến cho những người bạn mà thực sự cho đến giờ phút này mình cảm thấy là những người bạn mà mình yêu quý nhất!
Cầu Chúa sẽ gửi lời chúc của con lên Thiên đàng, chúc cho con, bạn bè của con có được một kì thi may mắn và thành công!
Chúa ơi!
Giờ này mình hơi stress. Mấy ngày nay vẫn thế, học vẫn vào mới kinh sợ chứ!
Định thức khuya viết blog về cảm xúc trước khi thi nhưng bật máy lên thì cảm xúc đi đâu hết cả!
Thôi đi ngủ sớm vậy!
Dù gì thì phải mỉm cười một cái mới được! Cố lên!
Dzung.

11:43PM 1/6/2010

Thứ Ba, 25 tháng 5, 2010

Kết thúc của sự bắt đầu


Ngày mai bế giảng năm học rồi. Lòng buồn xao xuyến. Cái gì cũng thế, khi đã trôi đi thì người ta thường thấy tiếc.
Hôm nay vẫn ôn sử để tốt nghiệp. Hơi mỏi nhưng không ngủ được, đành viết cho đỡ chán
Cuộc đời như một hành trình dài, và bây giờ mọi thứ mới chỉ thực sự bắt đầu. Có lúc mình chợt nghĩ giá như có thể nấn ná thêm. Nhưng mình cũng chợt nhận ra rằng điều đó chẳng có nghĩa lí gì, chỉ như cố ngủ thêm 5 phút vào buổi sáng, chả thêm được bao nhiêu nhưng sẽ bỏ lỡ đi rất nhiều.
Cuộc đời trôi chảy. Gần một trăm năm trước, ông Xuân Diệu đã viết "Vội vàng", ý giục mọi người sống gấp mà cống hiến, mà tận hưởng. Mình cũng là người thích sống gấp, sống chậm chạp làm đời buồn tẻ và vô vị, nhai đi nhai lại quá nhiều chỉ làm ta thêm chán. Quá khứ chả phải là gì, hãy nhìn lại quá khứ mà tiến tới tương lai, chứ đừng đắm chìm trong quá khứ. Hãy biết sống vào hôm nay, vì ngày mai và biết mỉm cười với quá khứ.
Hơi vô tình. Mình vẫn hay thế, nhưng đây không phải đoạn tuyệt quá khứ mà là làm tốt lên tác động của quá khứ đến hiện tại. Mấy hôm nay, từ hôm học cuối, tâm trạng không ổn lắm. Đi gala vui nhưng luôn có một khoảng cách không thể bù lấp được, khoảng cách của tình bạn mà chỉ có những người bạn thực sự mới khỏa lấp được. Bạn- đó là thứ mình luôn thấy thiếu. Chả phải "ta là một là riêng là thứ nhất", mình nhiều bạn, nhưng chả có thằng nào thân. Bọn bạn trên lớp được vài tên hiểu mình, nên mình rất trân trọng. Kết thúc đời học sinh, mình càng thấm thía nỗi quạnh hiu. Mình hay cảm thấy 1 sự cô độc, một con người đơn độc giữa con đường dài vô tận của cuộc đời.Thế nên, mình thấy rất buồn. Nỗi buồn bao vây lấy tâm trí, học hành không ổn lắm. Mình không thích thế. Mình vẫn là đứa vui vẻ, hay cười và mình cũng mong muốn mang lại nụ cười cho người khác.
Nhưng hãy nhận ra rằng, dù thế nào, cuộc đời vẫn tươi đẹp. Đời tươi đẹp đến nỗi khi ngày mai ta mất đi, ta sẽ thấy tiếc ngày hôm nay như hôm nay ta tiếc ngày hôm qua. Thế nên, đừng để kí ức về ngày hôm nay chỉ là buồn đau và thất bại.
Thời gian chả thể níu giữ, mà níu giữ chỉ càng bực mình. Cái gì qua đi sẽ qua, cái gì còn sẽ là mãi mãi. Hôm qua mình chia sẻ tâm sự với một anh hơn mình một tuổi, anh lạnh lùng đáp: "Cái đó chỉ là nỗi buồn thoáng qua thôi. ai tốt với nhau sẽ không thiếu cơ hội gặp lại." Mình thấy cũng đúng. Có lẽ cách đây một năm anh cũng thế, nhưng sau một năm sẽ còn lại gì đây? Quả thật, đây chả phải lần đầu. hồi cấp 1, rồi cấp 2 mình cũng buồn vô hạn. Nhưng rồi giờ có chạm mặt nhau cũng lịch sự như khách, qua đi rồi cái thời mày tao vô tư lự...có lẽ trên những con đường khác nhau, người ta trở nên khác nhau và càng ngày càng xa cách nhau. Thế nên, bao nhiêu lớp in lên áo "chúng ta mãi bên nhau","chúng ta mãi là một gia đình"...nhưng sau đó 5 năm, mười năm, cái gia đình ấy còn ở đâu trong bộn bề cuộc đời mỗi người? Nếu thực sự có tình cảm thật, người ta sẽ chả cần nói ra, điều nói ra chưa chắc đã là tình cảm. Thời gian sẽ là thuốc thử cho tình cảm ấy!
Không níu giữ quá khứ mà hãy nhìn vào tương lai. Giờ đây, sau bao nhiêu tháng ngày mong đợi, mình đang đi những bước cuối cùng trên con đường chuẩn bị đã đi bấy lâu. Như con chim đại bàng đã đủ lông đủ cánh, đang đứng bên thành tổ, nhìn lại cái tổ ấm yêu thương, tiếc cho quá khứ êm ấm, nhưng mọi thứ đều đã qua, nó nhìn lên bầu trời đang rộng mở và nhún mình lao vào khoảng không vĩ đại ấy. Cuộc đời thực sự mới đang ở phía trước, cuộc đời mong đợi, khi mà hoài bão, ước mơ sẽ thực sự biến thành sự thật. Ước mơ đẹp chỉ biến thành sự thật khi ta tỉnh dậy và thực hiện nó!
Cố lên! Cuộc sống mới chỉ bắt đầu. Sự kết thúc này là sự kết thúc của cái sự bắt đầu ấy, và mọi thứ còn đang ở phía trước. Ước mơ, hoài bão, tình bạn thực sự đang đón đợi. Ngày hôm qua đã qua đi, hãy sống tốt để ngày mai ta không hối tiếc cho hôm nay, mà mỉm cười vì mình đã nỗ lực hết sức.

Tất cả mới chỉ bắt đầu!

Có một hành lang đầy gió

 Có một hành lang đầy gió
Ở hành lang ấy, con nhỏ hộc tốc chạy vào lớp, năn nỉ ỉ ôi thầy ơi cho em vào lớp, em bị lỡ xe bus, em bị tắc đường, em bị...
Ở hành lang ấy, mấy tên trót không học bài vật vờ sau khi ôm bụng xin cô xuống phòng y tế
Ở hành lang ấy, giờ mười phút anh em kéo nhau như đi hội tới ...WC
Ở hành lang ấy, con nhỏ và thằng nhỏ cãi nhau chí chóe: mày có im mồm đi cho tao học sử không?
Ở hành lang ấy, cả lũ bu ra như kiến, bàn tán ầm ĩ vì trong lớp...mất điện
Ở hành lang ấy, thằng nhỏ hừng hực "sát khí" đi ra quyết cho "đứa nào dám tắt quạt" một trận bỗng ù té chạy vào lớp, chưa hết hốt hoảng vì bị nhỏ bà chằn lớp bên cạnh mắng té tát: "Lớp ông thể dục chứ lớp tôi thể dục à?"
Ở hành lang ấy, thằng nhỏ chạy thục mạng trốn chạy con nhỏ đang ôm cả chồng sách chạy đằng sau, sau khi trót rú lên vì kiểu đầu mới của con bé
Ở hành lang ấy, con bé đứng đợi thằng bé khi thằng bé vừa đến lớp, dang tay ra trao cho thằng bé ...chiếc giẻ lau bảng: "trực nhật mà đến muộn thế hả?"
Ở hành lang ấy, con bé hát vu vơ, vu vơ bỗng Á á á lên. "Khà khà, hù một cái cho sợ nào!"
Ở hành lang ấy, con bé cười tít mắt, sung sướng đưa tay ra vẫy vẫy lấy những hạt mưa đầu hạ. Thằng bé đi qua, nhếch mép: "đúng là đồ...tay ngắn!"
Ở hành lang ấy, lũ tình báo chạy qua chạy lại, thì thào vào tai nhau: "Câu 21 đáp án A" rồi 45 phút sau thì gào vào tai nhau: "Thằng khốn nạn" -"Tao nhầm, đấy là con 22!"

Ở hành lang ấy, lũ con trai đứng chỉ trỏ con nhỏ bà chằn đang lượn dưới sân trường
Ở hành lang ấy, bọn con gái chụm đầu kể ra vô số kiểu "vô duyên" của tụi con trai, rồi cười phá lên "có duyên" lạ lùng!
Ở hành lang ấy, đầy ắp gió, đầy ắp tiếng cười...

Có một hành lang đầy gió
Ở hành lang ấy, tụi con trai đã hát bài hát cho tụi con gái menly nhưng dễ thương vô cùng
Ở hành lang ấy, con gái đã hát cho con trai nghe bài hát về những chàng trai nói nhiều nhưng thật thông minh, thật number one!
Ở hành lang ấy, cơn mưa rào vội vã rơi rơi trong ánh mắt trong veo
Ở hành lang ấy, gió cuốn những chiếc lá bay bay, bay bay....
Ở nơi ấy, bạn đứng bên tôi, cùng cười vang, cùng chia sẻ những phút giây hạnh phúc
Ở nơi ấy, bạn đứng bên tôi, yên lặng, chỉ lặng yên thôi mà làm tôi vơi đi bao âu tư nặng trĩu
Ở nơi ấy, có một ban công mở ra một bầu trời mơ ước. Bạn ngước nhìn lên bầu trời xanh, lim dim đôi mắt trong veo cho làn gió làm bay bay làn tóc. Nhẹ nhàng nở một nụ cười vô tư và thanh thảnh ...
Ở hành lang ấy, bao kỉ niệm đã qua...

Có một hành lang đầy gió
Một hành lang của tuổi học trò đầy niềm vui và mơ ước
Hành lang của những vui buồn, những kỉ niệm...

Ai đó ví cuộc đời mỗi người như một hành lang dài bất tận, mỗi con người luôn có lối đi riêng trên hành lang của cuộc đời mình.
Rồi mai đây, chúng tôi cũng sẽ có những lối đi riêng, sẽ bước vào những hành lang khác của cuộc đời.

Nhưng, sẽ mãi còn một hành lang đầy gió, ngập tràn ước mơ và ăm ắp tiếng cười...

Buổi học cuối

 Ngày hôm nay, thứ Sáu, ngày 21 tháng 5 năm 2010 là ngày cuối cùng trong đời học sinh của tôi.
Cái gì cuối cùng có lẽ cũng làm ta luyến tiếc, làm ta có một chút xao động, bâng khuâng. Mình là con trai. Cách đây mấy hôm thôi, tuần trước, mình còn nghĩ về ngày chia tay và mỉm cười, coi đó xa xôi, xa xôi. Còn nhớ ngày hội trường hôm 26 tháng 3, thầy Bắc mỉm cười và nói với tụi mình: Sẽ không còn nhiều kỉ niệm bên nhau thế này nữa đâu, mình thoáng một nụ cười và nghĩ về kì thi thử, "giờ mới là tháng 3". Nhưng tụi mình đã có ngày 26 tháng 3 thật vui. Còn nhớ, cả đợt 20 tháng 11, tụi con gái "phát xít" nảy ra "í tưởng": "Các bạn nam có muốn thấy các bạn nữ lớp mình mặc áo dài không? Ủng hộ nhá!". Thế là 20 tháng 11, tụi nó xinh ơi là xinh trong bộ áo dài. Hi hi, con gái lớp B lại được đi tiếp nước cho các thầy cô nữa, thướt tha, thướt tha...Nhìn hơi củ chuối nhưng không thể phủ nhận: Tụi này nhiều lúc không đến nỗi phát xít lắm! Tên bạn thì thào: "Ừ, đến Hítle còn yêu hội họa mà, kha kha!" Đợt 26 tháng 3 tụi nó không mặc áo dài nữa, nhưng đó vẫn là một ngày đẹp trời, mình rất vui, mỗi tội tên nhỏ bạn "trượt" vụ học sinh thanh lịch không đi, mình định "yên ủi" mà không được. Giá mà lúc ấy nó đi, mình sẽ ôm nó một cái...
Nhưng đó điều đã xa xôi, nghĩ lại,mình lại thoáng một nụ cười. Nhưng là nụ cười luyến tiếc. Ôi biết bao giờ lớp mình lại có những tháng ngày như vậy?
Chả có gì chậm như thời gian, chả có gì nhanh như thời gian. Thời gian vô tình, trôi qua không luyến tiếc. Khi bạn mình nói thế, mình đã cười tươi an ủi nó, bảo rằng đó là sự công bằng cho tất cả mọi người, mà thật ra nếu muốn thời gian trôi chậm thì cứ nhảy lên tàu Einstein mà phi với vận tốc cỡ c thì tha hồ thời gian...Nhưng thật sự mình cũng cảm nhận được sự vô tình ấy. Mình không thích chữ "giá như", nhưng giá như lớp mình có thêm thời gian bên nhau thì tuyệt vời biết bao. Mình không thích nước mắt, không thích chia tay, không thích... nhưng rồi cái gì đến sẽ đến...
Một cảm nhận xa xôi, xa xôi nhưng đến sáng thứ 7 tuần trước, mình chợt thấy nó như đang hiển hiện, đang sừng sững trước mặt mình, bất ngờ như thể một con người đang lang thang vô hồn trên đường ray, chợt mở to mắt thấy đoàn tàu đang trước mặt. Đó là ngày đẹp trời, có lẽ thế. Nhưng mình bao giờ cũng vậy, thiếu ngủ là lờ đờ, là cáu với tụi nó. Mình ra hành lang, nơi có ban công mở ra một khoảng trời bao la vô cùng vô tận, với trời xanh, với gió và với lác đác chiếc lá rời cành, nhường chỗ cho một mầm non mới nhú. Nhỏ bạn kéo tay mình đòi chụp ảnh, mình thấy hắn thật vô duyên, thật "sến". Có lẽ mình đã cáu gắt hay gì đó tương tự, hắn cười và tiếp tục ỉ ôi. Mình nhăn mặt, trưng bộ mặt xí trai nhất ra cho vào tấm hình với con bé. Hắn không vui nữa, một nét buồn thoáng qua-hắn vẫn hay thế, vui tươi là vẻ ngoài, bọc một nội tâm đầy tâm trạng. Hắn nhìn mình buồn: "Mày ơi, chúng mình chỉ có 4 buổi học chung với nhau nữa thôi". Xong hắn không chụp nữa đi vào trong lớp. Chỉ còn mình với hành lang dài như vô tận. Trên trời xanh sao có một đám mây cô độc thế kia? Sáng thứ Hai, mình đếm lùi từ bốn. Thầy Dũng chúc cả lớp thi tốt nghiệp tốt, cả lớp vỗ tay, nhìn nhau. Có cái gì thoáng qua đâu đây.Thứ Ba, còn ba buổi.Cả lũ ngồi nghe giảng tiết toán cuối cùng, mình vẫn tranh luận như ba năm học qua. tiết Thể dục, anh em vẫn đá cầu vui vẻ.mệt nhoài. thứ Năm, hai tiết Văn, không chép phạt, không nơm nớp lo bị cô cho lên bảng. Cô cười vui nụ cười từ đầu năm vẫn thế, giảng nốt những bài học cuối cùng. Tụi nó ngồi nghe, cô bảo chép tóm tắt bài "Thuốc" và "Số phận con người" nhưng chả ai muốn chép. Cô vẫn thế, tâm lí mỉm cười, mang sách cho cái An đọc cho cả lớp nghe, nhưng nó đọc bé quá. Mình giơ tay xin đọc. Cô chờ cái An đọc hết, đưa mình. Mình đọc vẫn thế, to oang oang. Cô cũng chúc mọi người thi tốt. tiết Hóa tụi con trai xuống đá cầu, cô vào lớp, vẫn vậy. Cô trầm tính, cô đưa cho tụi nó đáp án mấy tờ bài tập hôm trước, và cô ra khỏi lớp tự lúc nào. Giờ thể dục cuối cùng, nắng, tụi con gái không xuống, con trai phanh hết đá cầu. Đang ngồi thở thì tên lớp trưởng thò mặt xuống, kéo theo cả lũ con gái. Thế là lại phải khoác áo vào. Chúng nó lập một sới bạc bên cạnh sân đá cầu. Trời nắng, ra thở phì phò ở ngoài hành lang, ngồi xuống trông ra cây bằng lăng duy nhất có hoa, hình như nó nhạt bớt màu đi thì phải. Tụi con gái nữa ngồi cạnh đấy, lôi máy ảnh ra, thu vào những hình ảnh khủng khiếp. Tiết Lí. Thầy Bắc tụi nó đều biết tính thầy: vui ơi là vui rồi lại trầm ngâm trầm ngâm, "đúng là con người của Đảng". Thầy vào lớp, còn nhớ hôm thứ Hai, trước khi tan thầy còn đùa: "Thứ Năm nhớ đến nhìn mặt tôi lần cuối nhá". Thầy cười, hỏi cả lớp về tờ bài tập điện hôm trước, nhưng mấy bài khó tụi nó hỏi nhau và thầy cũng chữa rồi. Thầy ngồi xuống bàn giáo viên, bỏ phấn, nhưng thầy không viết lên bảng. Mình mang tờ đề Liên Hà lên hỏi về một câu quang điện, nhận ra thầy đang tính nốt cho rành mạch bài 31, bài nhiều U kinh, bói thì dễ mà trình bày tự luận thì vỡ mồm. Thầy chăm chú nghe, thể hiện một sự tôn trọng và lắng nghe, quan tâm. Mình thoải mái tranh luận với thầy, thầy nói rất hay, mình còn hỏi thêm vài câu nữa-những câu mình định hỏi mà chưa có dịp. Thầy thật tuyệt, mình không quên cảm ơn thầy rồi về diễn thuyết lại cho hai con bàn dưới. Thầy còn hát, nhưng thầy toàn hát bài của thanh niên bên đoàn thôi, lớn lên mình cũng sẽ làm công tác đoàn và hát những bài như thế.
Sớm nay, mình cố gắng dậy sớm, chuẩn bị xong xuôi và đi đến trường sớm. Mình vẫn thích đi học sớm như vậy. Bà chị mình nhờ đèo hộ, bà ấy bảo không cần mang cặp, nhưng mình vẫn mang cái táp kẹp giấy có đề Liên Hà còn một câu chưa xong. Chắc tụi nó sẽ giải quyết nốt, anh em sẽ có dịp bàn bạc.
Đến trường, buổi học cuối cùng không phải học gì. Cô ngồi hoàn thiện nốt hồ sơ để thi tốt nghiệp. Tụi con Thúy vẫn bỏ bài tập ra, nay con Quỳnh đi công chứng đến muộn, có nó với con Huyền ngồi làm. Con Hương vẫn mang máy ảnh đến, chụp mọi người. Tụi nó lôi nhau ra hành lang chụp. Mọi người vẫn trêu đùa nhảy nhót. À, nay tên Phú ve phải thổ lộ bí mật vì tội cá cược thua cái Linh, nhưng thế nào nó cũng không nói. Kệ. Tụi bạn ngồi buôn bán, bên cạnh vài tên đang chau mặt vì Toán, nhọc quá. Mình định hát, nhưng tụi nó xẹt quá, mình sẽ hát hôm đi karaoke với cả lớp vậy. Rồi cô trao thưởng. Xong, chán chết. Trống một hồi dài, cô bảo trống về, tụi nó hì hục ra về, như quên mất cô chủ nhiệm. Sân trường có Coca đến quảng cáo. Nhưng mình muốn tận hưởng những phút giây cuối cùng đứng trên ban công đầy gió này. Mình muốn nhìn vào bầu trời kia, hít một hơi thật sâu không khí của thời học sinh đang đi xa dần. Mình đã nói chuyện rất lâu với mấy tên bạn. Xong, mình chỉ đứng nhìn và yên lặng. Mình vẫn thích cảm giác yên lặng như thế. Trống tan, mình qua phòng học, thấy cô chủ nhiệm vẫn ngồi đó, cả lũ ra chào cô lần cuối cùng. Lớp mình cũng vô tình thật! Chân bước những bước chậm rãi cuối cùng của những ngày đi học. Gần hai tuần nữa mình cũng sẽ đến đây, nhưng không phải con dân của Vân Nội nữa, không phải dân 12B nữa, chỉ là dân đi thi như bao người khác mà thôi. Mọi thứ hơi bất ngờ và mình hơi hẫng, một cảm giác khó tả. "Trường mình không có hoa phượng nhỉ?-Đây này, cây này minhg tưởng nó chết nhưng cuối cùng vẫn ra chồi, vẫn có hoa kìa" Mình bước trong hành lang, nhìn lên nơi có những chùm hoa phượng đỏ chói phía bên trường cấp hai.

Đi về thôi...