Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

Nhà mới

Hola,
Hôm nay, 31 tháng 12 năm 2012
Ngày cuối năm, rảnh rỗi, quyết định chuyển blog.
Lý do chính là vì blog yahoo-cái blog đã gắn bó với mình gần 3 năm nay, cũng là cái blog đầu tiên của mình tới giờ, sắp đóng cửa.
Lần thứ hai lập blog.
Blog, muốn là một nơi riêng tư, nơi đủ an toàn và thoải mái để chia sẻ những suy nghĩ của bản thân mình. Và để một khi nào đó nhìn lại, chính bản thân mình.
Không viết note trên fb, không dùng zing me. Sau một ngày quyết định sẽ dùng blogger.
Mong những điều tốt đẹp sẽ đến trên mảnh đất mới này!
...ngày Đông có nắng...

Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

Con đường mùa đông


Hôm nay ngồi không hiểu sao nhớ vài câu của "Con đường mùa đông". Tóm lại chỉ viết 1 câu "Sương mờ che lấp ánh trăng nghiêng"

Từ Đông chí tới giờ cảm giác buồn. Hừm. Có vẻ cứ mỗi lần tới cái j Chí là tâm trạng lại sao sao ấy. 
Lần này là một nốt trầm dài...
Nay ngồi lạnh. Chợt ngồi soi lại mấy thứ cũ rích. Nhớ tới vài người bạn. Tự nhiên có một cảm giác cô độc to lớn.
Đã có lúc mình luôn tự nhủ: "Ai cũng có một cuộc đời riêng"
Ừ nhiều bạn. Lúc sáng có 1 e bảo: "Anh nhiều bạn nhỉ?" "Ừ". Chả hiểu sao nhớ ngay tới 1 cái ảnh biếm họa, ở đó vẽ một đám tang của 1 người có vài nghìn bạn bè trên Facebook, nhưng đám tang chỉ có lác đác vài người. Ừ, cũng vì cái nền tâm trạng đang tồi tệ, nên cũng tự mỉm cười "chả biết sau này mình chết có thằng nào đi đưa ma k?", đúng là hết khôn dồn ra dại.
Hm. nh thực sự không hiểu hôm nay, cái lạnh, và việc ở nhà suốt mấy ngày, rồi nhiều thứ linh tinh nữa, đã làm cho mình nghĩ nhiều về tình bạn, về những mối quan hệ mình đang có, về tình cảm giữa người với người.
Cái hồi đi học, đọc rất lắm thứ lung linh, tự rèn cho mình một quả tim tốt đẹp, mong ước cũng rất tốt đẹp xa xôi. Nhưng rồi hôm nào đó nhận ra mình đang mơ cái ở đâu đó, với ai đó, và nhận thấy một sự cô độc ghê gớm. Có những người bạn học rất lâu, có lẽ một thời đã hiểu nhau lắm, nh k thân. Có những đứa rất tôn trọng mình, nh cũng không thân. Có những đứa làm việc chung với mình, cộng tác được, nh là công việc. Có những đứa đi chơi cùng mình, chia sẻ với nhau nhiều lắm, nh mình vẫn không cảm nhận là hiểu mình, không tìm thấy một sự an toàn khi mệt mỏi. Chán một chút. Chả có lẽ ta chỉ có loại bạn lúc yên bình sung sướng? Ngẫm lại, nhớ câu ở đâu đó, rằng nửa đêm thử gọi cho một người bạn, bảo mình cần chỗ giấu 1 cái xác, thử xem có bao nhiêu người không dập máy hoặc báo cảnh sát? Hờ. ...thấy nhiều điều, và chưa tìm thấy ai cả. Luôn thấy ở các mối quan hệ của mình một cái j đó miễn cưỡng hoặc vụ lợi. dù ít, dù nhiều. có lẽ mình đã quá tiêu cực rồi
Hm. bài này sẽ được công khai. Vì là viết cho mình, nên nếu bạn nào "mình với nó như thế mà nó viết thế này" rồi xem lại mọi thứ với mình, ừ cũng được. Hoặc ai đó thấy mình thế nọ thế kia, mình không quan tâm. Blog này là MỘT GÓC NHÌN-ừ, cái nhìn khác cho một con người mà các bạn biết. Không phải góc khuất, mà là một cái nhìn sâu hơn và khác hơn, cho những ai thực sự quan tâm và hiểu mình. Và nó viết, âu cũng chỉ là thỏa mãn nhu cầu viết lách, như một sở thích mà thôi.
Ừ, còn 2 bài nữa chưa gõ, định viết 1 bài nữa. mà đâu đâu cũng thấy mọi người "chuyển nhà" rồi. Có thể lắm, bất cứ lúc nào hoặc bài viết nào sẽ là cái cuối cùng ở cái blog này. Rồi sau đó, có lẽ, mình sẽ không dùng thường xuyên Yahoo nữa...

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

Ừ buồn

Ừ. lại note nhé.
20.12 - ngày đáng quên nhất trong năm nay của mình. buồn bã. cô độc. lại gồng mình lên. mệt mỏi mà không thể ngủ được. Cả tuần rồi thiếu ngủ. vậy mà kết quả không tưởng được. đúng là không thể trách cô, nếu theo cái lý phải học hết. chỉ buồn, và tủi rằng học hành vất vả mà chả bằng những đứa học linh tinh, hỏi bài các kiểu. ừ, tớ ích kỷ. hm. thi lại. tức là pfizer mất. sự "trong sạch" của lý lịch cũng mất. lo lắng về vụ nội trú. rồi những dự định lâm sàng. sẽ phải chen thêm 1 kế hoạch nữa. thật không tin là kỳ học chăm chỉ nhất trước giờ của mình lại không được tổng kết lần 1.
Hm, tư tưởng vảng vất không thoải mái. không học bổng. dù bao nhiêu cố gắng. vừa sáng nay ký nhận học bổng kỳ trước. hm. nản. buồn. cho công sức và những dự định. buồn nữa vì những người bạn không hiểu mình. sớm biệt tăm khi mình thu mình lại. đến lúc nào sẽ có người sẽ đến bên cạnh an ủi mình, dù mình có đuổi đi? muốn lắm. nhưng thôi. mọi người còn đang vui vẻ sau cơn bão. mấy ai buồn cho mình-kẻ đang thấy cả cơn bão phía trước?quá mệt mỏi và cô độc. hm

Thứ Năm, 6 tháng 12, 2012

Sách cũ

Giữa đêm, lạnh. Nhưng có một niềm vui khó tả. Khi mình vào trường Y, năm thứ nhất, bác Toản, người bác lúc nào cũng điềm đạm và hết mực quan tâm con cháu, đã tin tưởng tặng cho mình một cuốn sách cũ. Bây giờ nghĩ lại , giá mà hôm đó mình có nhà, và giá mà mình đã nhận cuốn sách từ bác một cách thiêng liêng và trân trọng hơn. 
Đó là một cuốn sách cũ, có lẽ là một trong những cuốn cũ nhất mình đã từng thấy. In năm 1976. HƯỚNG DẪN THẦY THUỐC THỰC HÀNH.
Một cuốn sách tái bản ngay sau thống nhất, được phân phát tới hệ thống y tế để phục vụ chăm lo đời sống sức khỏe nhân dân. Cuốn sách sơ lược, nhưng đầy đủ đáng kinh ngạc. Với nó, hẳn đã bao bác sĩ có thể được trợ giúp khi hành nghề, trong hoàn cảnh thiếu thốn trăm bề. 
Ngắm nghía cuốn sách, mình biết có một thời nó là một cuốn sách hết sức quý báu, được bác mình nâng niu, gần 40 năm mà không quăn một mép giấy. Bác bọc mép cẩn thận bằng giấy báo, dán thêm giấy bồi, rồi lại bọc vỏ bằng vỏ một cuốn Thi tập nào đó. Thời gian trôi qua làm sách cũ đi nhiều, bong gáy - cái gáy dày hơn cả hai cuốn từ điển mình có. Thế nhưng những kiến thức trong sách thật rộng, thật mới nguyên. Ba năm học Y mà mình vẫn chưa biết hết nửa cuốn này. Những căn bệnh, cơ chế, rồi ngay cả cách trình bày cũng rất giống hiện tại. Chỉ có các hiểu biết là đơn sơ hơn, cách điều trị khác đi chút ít. Mình không thể biết hết với bác mình, người đã nghỉ hưu, và với bao nhân viên y tế thế hệ của bác, đã đọc và hiểu được bấy nhiêu trong cuốn sách này. Nhưng mình biết chắc rằng, bác mình đã sống, đã làm việc tận tụy và tâm huyết, đem hết khả năng của mình để làm việc, bất chấp những khó khăn.
Ôi những người cộng sản, những người sáng rực một nhân cách giữa những khó khăn, những người mà bao nhiêu năm đã xa mà mình vẫn còn ngưỡng mộ, để rồi hối tiếc cho thực tại đủ đầy. 
Bác tôi, thế hệ cha ông tôi thế đấy. Rồi một ngày, tôi biết, bác đã rất tự hào và hy vọng, với ánh mắt tin tưởng, trao cho tôi cuốn sách này. Nó còn hơn cả một cuốn sách, nó còn là lòng tin yêu, lời nhắn nhủ với tôi, với thế hệ con cháu tiếp bước truyền thống gia đình: "Bác chỉ là y tá thôi, về sau tới lượt con là bác sĩ, rồi tới thế hệ các con sẽ chăm sóc cho cả gia đình nhà mình". Chao ôi gia đình, chao ôi những tình cảm thiêng liêng, những giây phút quý báu là đây chứ đâu.
Một câu nói, một cái nhìn của bác tôi, như trải dài cả một cuộc đời, và gieo hạt mầm cho bao thế hệ mai sau. Lời của người đi trước cho những lớp người đi sau. Đó là tôi. Thật đáng xấu hổ khi tôi đã ngây thơ vụng dại, để tới tận hôm nay, vào thời khắc này, tôi chợt nhận ra cái điều thiêng liêng chất chứa.
Tôi còn nhớ, khi vào viện vì chị tôi đau bụng, bác sĩ trực đã có thái độ không tốt. Bác ngồi đó, trỏ tay rồi bảo tôi: "Sau này con làm bác sĩ không được như thế. Người ta tới với mình là vì đau yếu, quan tâm một chút, dù bệnh có nhẹ hay nặng, cũng đủ là người ta thấy bác sĩ mà yên lòng". Đấy, bác của tôi.
Tôi viết những dòng này chưa chắc bác đọc được, nhưng cháu muốn cảm ơn bác rất nhiều, về tất cả, về những điều bác đã cho cháu, những điều cháu sẽ mang theo cả cuộc đời hành nghề. Để rồi một lúc nào đó sẽ lại gửi gắm cho một người con, người cháu khác của gia đình mình.
Đọc cuốn sách, tôi thấy hiểu hơn, quý hơn những người thầy, những người cộng sản trong lý tưởng tôi theo đuổi.
Tôi viết để cho tôi, vào một hôm nào đó, giữa cuộc đời Y nghiệp, sẽ nhìn lại. Rằng mình đã khởi đầu như thế này này, đã có những điều thiêng liêng này, mãi được trân trọng và ghi vào nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn.

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

Tới cô gái của tôi...

T chẳng biết t thích Tr k nữa, chỉ là thích thôi. Những tình cảm chưa bao giờ viết ra, kể cả giấy hay blog. Đây là lần đầu tiên, chả hiểu tại sao t viết. Có thể t sẽ vất đâu đó, có thể t sẽ lại cất đi như bao thứ khác. 
Hôm nay. Đêm mưa đông lạnh lạnh. Có gì đó xao xuyến. 
Vừa làm xong một ít đề cương, t tự nhiên nhớ, tự nhiên muốn ghi lạ gì đó.
Mùa Đông nữa lại đến, sinh nhật Tr nữa. Đã biết bao lần t muốn nói gì đó, tặng Tr gì đó, hoặc rủ Tr đi đâu chơi. Nhưng tất cả không.
Hôm qua t phát hiện ra một điều trớ trêu: Cái profile mình hay xem nhất trên Facebook lại chả có chút liens d'amitié nào, một bức ảnh cũng không. Ừ, cũng chả biết nữa, chắc là t hèn nhát. Cũng có thể là t cầu toàn. T chưa có gì cả. Tất cả chỉ là những hứa hẹn của tương lai.
T đọc "Búp sen xanh", bạn t bảo t đồng lõa với anh Ba về việc chia tay Út Huệ, vì t cũng thế. T không muốn người con gái mình thương yêu có một sự không chắc chắn nào hết, về một tương lai tốt đẹp mà t muốn cô ấy có. T chẳng anh hùng hay lãng mạn, cái kiểu trong "Tự do và ái tình". T chỉ muốn, và đang phấn đấu vì một tương lai trước mắt, nơi t mơ về một ngôi nhà nhỏ của yêu thương và tự do, có t, có Tr và những đứa nhỏ, bé Thảo Nguyên. Và rồi một ngày, t sẽ dẫn nó tới, và đặt bàn tay con vào bàn tay người đàn ông của cuộc đời con gái chúng ta. Thảo Nguyên, cô gái có đôi mắt của mẹ, đôi mắt mà cha con bé mãi nhớ từ thuở đầu tiên.
Ừ, nỗ lực! Nhưng đôi lúc đứng lại, im lặng, ngắm nhìn, quan tâm những việc Tr làm. T thấy thanh thản, như lúc xưa cùng Tr nhìn lên bầu trời xanh ở ban công đầy gió. Nhưng cũng có những lúc t lo lắng, lo sợ sự im lặng sẽ lấy mất Tr, mãi mãi, không dấu vết cho một tình cảm không được nói ra.
Nhưng t vẫn không nói, không đủ can đảm để nói.
Sẽ luôn nỗ lực, vì cái gì đó, vì ai đó luôn nhớ thương...

P/S: Muốn viết cái này, chả phải anh hùng gì cả, là muốn viết thôi:
"Tự do và ái tình
Vì những người tôi sống
Vì Tự do lồng lộng
Tôi xin hiến đời tôi
Vì Tự do muôn đời
Tôi hy sinh tình ái
[...]
Em ơi rất có thể,
Anh ngã  xuống chiến trường
đôi môi tươi đạn xé
chưa một lần được hôn

Nhưng không thể em ơi,
Anh không thể yêu em
hôn em bằng đôi môi
của một người nô lệ"
<>

5Décembre. Giữa đêm. Sau khi đọc "Những đứa con của Tự do", sau khi nhắn nhủ với con bạn về coup de foudre của nó.
Và giờ muốn nghe "Beautiful in white"..........
.


Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

Ừ viết

Heo,
Hôm nay trăng sáng tới mức ai cũng phải kêu la! Hôm qua là bão số 8, bão Sơn Tinh-một trận bão to tới mức đã quật đổ tháp truyền hình Nam Định và quật đổ mấy luống đỗ nhà mình. Vì cái lẽ đã mưa to như thế, thêm việc hôm nay là rằm tháng 9, nên trăng lên sớm và sáng "như đèn đường".
Ý định viết bài này quả thực là không có. "Vì sao tôi không viết?" hay viết 1 bài như thế nhỉ? Ý kiến này nọ độ này không viết lách gì, đại ý sẽ là bận, không có tâm trạng và cái kiểu ngày nào chả là ngày nào. Đó đó, đỡ viết. Hồi sinh nhật mình cũng không viết, vì thấy chả có gì đặc biệt. Có lẽ độ này già rồi, nhiều receptor bị lỳ rồi nên chả thấy cái gì đặc biệt sất. Ngày vẫn là ngày và chưa thấy gì mới mẻ cả. Dòng đời cứ êm êm ru ngủ thế đấy.
Tiện viết lách thì noté một phát là vừa kết thúc kế hoạch B1 với kết quả rất passable! nghe chừng dự án tiếng Pháp năm nay của mình tạm tạm vậy.
Rồi, đã dài dài, đã vòng vo theo đúng phong cách, trừ việc giọng văn thì đang mất chất lãng mạn ngày xưa, hehe. Lý do viết bài này là giãi bày vài cái lý lẽ của 1 loạt bài từ củ tỷ âm ty nào đó và viết cái gì đó cho m, Heo ạ.
Cái thuở hồng hoang của cái blog này có một đống "Có những con người đi qua cuộc đời ta", đậm mùi lãng mạn, và là những tình cảm rất thật của mình. Chúng nó là một trong những "lát" mình yêu quý nhất. Nói "lát", hiểu đơn giản như môn GPB cái trò làm tiêu bản mô bệnh học: Cắt 1 nhát, làm lạnh, cắt, ép, thế là để mãi. Cái lý do cho cái blog này cũng vậy. Nó như một tập đựng tiêu bản, những tiêu bản của cuộc đời t. Cái gì đáng ghi lại sẽ ghi, hoặc là những xúc cảm muốn đóng gói lại, một hôm nào đó sẽ soi lại và rằng: Có một thời ta như thế như thế!
"Có những con người đi qua cuộc đời ta..." là những lát như vậy, trước khi t thi ĐH, và dừng lại mãi mãi ở đó không viết tiếp. Thời gian đó có những cảm xúc mà có lẽ không bao giờ có lại, t muốn trân trọng nó, như kiểu luôn được nhắc cầm tiêu bản cẩn thận vậy,
Ừ, nhưng mỗi giai đoạn cuộc đời hẳn sẽ luôn có những người "qua cuộc đời ta". Qua, có khi là không trở lại, có khi sẽ sóng đôi tới lúc nào lúc nào đó. Ừ thì thể theo nguyện vọng của m, mà thật ra cũng là t thấy muốn viết, nên viết.

Như vậy cái bài đầu tiên cho cái tập này là về m
Khác với cái đống kia, chả mấy ai biết hết được những người t viết, nhưng tập này sẽ khác.
Rồi, trước tiên về cái tên. Thật ra t chả gọi m là Heo bao giờ, như kiểu gọi con Chim, nhưng tự nhiên viết cái bài này t thích vậy. Mà kỳ thực thì t thấy cái tên Heo rất vô nghĩa và đần độn.
Nói hồi xa xưa, tức là hồi Y1 thì t chả nhớ cái gì về m. Chứng tỏ m chả có ý nghĩa gì trong cuộc đời t sất. Y2 cũng gần như vậy và Y3 cũng tương tự như thế! Nói thì m đừng buồn, m có thể hiểu theo hướng tích cực là m luôn làm cho t có cảm giác thoải mái, mà thoải mái thì tất nhiên là không nhớ gì rồi
Nhận xét một tí: thấy m nông nông, nhưng thi thoảng cũng thấy sâu sâu. Nếu m vừa hiểu câu vừa rồi là lúc này m đang sâu sâu, nhưng t tin chắc là m chả hiểu gì sất. Ngoài ra thì m khá tốt, ra bộ hơi đảm đảm nhưng kỳ thực t k tin m lắm, như kiểu tin bạn t. Điều đặc biệt nhất ở m là cái giọng lưỡi dụ dỗ người khác. Sau này không biết chọn ngành nào thì có khi làm Bác sĩ Tâm lý hay cái gì đó tương tự cũng được đấy. Nhưng ngoài ra lại thấy m nông nữa, đó là m nhanh chán và hay nghi ngờ. Qua vụ KNT thì t thấy vậy, cái này thì t thấy không tốt lắm. Thêm nữa là m có kiểu moi móc người khác nhưng khó khăn để người khác moi móc mình. Như vậy dễ chết lắm 
Thôi chả muốn nhận xét gì về m nữa, chỉ muốn ghi chú lại rằng m đã tặng t vài thứ linh tinh, trong đó có con lợn màu da cam t vẫn vất trong ba lô, m đang hứa thêu t một con khỉ với đầy lỗi và cuối cùng là SỰ KIỆN 29/2/2016!
Hết

Thứ Ba, 4 tháng 9, 2012

Tự nhiên viết


Chả hiểu sao tự nhiên lại viết cái bài này, nói chung là tự dưng muốn viết một cái gì đó.
Với mình, văn chương là một cái gì đó bàng bạc và tuyệt vời. Lúc đi học không thích viết văn kiểu đi học, vì lúc nào cũng như kiểu được cầm tay mà viết vậy. Lớn lên, tự do mà viết, thấy viết lách là một cái gì đó, từa tựa như cà phê cho tâm hồn vậy. Học văn, đọc văn, thấy cuộc đời tươi đẹp và trong sáng, thấy tâm hồn mình lớn hơn, thấy được khát khao, mơ ước, lý tưởng của nhiều người, thấy trải qua những cuộc đời, ở những thời đại khác nhau, ở những hoàn cảnh khác nhau. Học Văn thấy mình sống thiện hơn, và tấm lòng rộng lớn hơn. 
Thế nên vẫn thích viết lách thế này, như đôi lúc thèm ăn kem hay uống cà phê vậy.
Độ này không có gì đặc biệt. Không bận, không rảnh. Nói chung là tầm tầm một cách điển hình. Nhưng thấy đang phí phạm nhiều thời gian.
Đôi lúc muốn nóng lòng học Pháp, đọc một đống sách, học, viết vô số thứ
Đôi lúc thấy oải oải, chán vì đã căng ra quá nhiều, lúc lúc thấy trống trống chả muốn làm gì.
Có lúc thấy vui vui, mát mát vì trời đã sang thu
Hừm, như một đứa trẻ dậy thì vậy, lắm cảm xúc 

Muốn viết về cái gì đó, về ai đó.
Mình là đứa vô tâm, nhưng biết trân trọng những thứ tình cảm trong cuộc sống. Mình là đứa suy nghĩ phức tạp, nên thật quý trọng ai đó hiểu mình. Mình muốn chia sẻ cảm xúc, và cả thể hiện cái tôi nữa, nên yêu quý những người lắng nghe mình. Tình cảm giữa người với người luôn là thứ hai chiều, nên mọi tình cảm đều cần vun đắp và giữ gìn từ hai phía. Ai cũng có cái tôi, mọi mối quan hệ đều cần dựa trên sự tôn trọng. Với mình, một người bạn, là một người tôn trọng, chân thành và có thể chia sẻ. 

Thứ Hai, 20 tháng 8, 2012

CHO MỘT Y2

NỐT CHƯƠNG 3 DANG DỞ-KẾT THÚC VÀ SẮP BẮT ĐẦU-GÓC NHÌN MỚI-TỰ VẤN-DỰ ĐỊNH VÀ HOÀI BÃO-HẾT Y2  
CHO MỘT Y2
Kể ra to tát mà nói thì đã là sinh viên Y3 một tuần rồi. Giờ vẫn còn viết Chương 4 thì có vẻ hơi ăn gian một tí. Nhưng vừa rồi có vài vụ linh tinh, thành ra k up được hoặc không viết được. Những cái muốn nói cho một Y2 thì còn nhiều lắm.

Muốn viết nhiều hơn, nhưng có lẽ kéo dài thêm nhạt. Bài này sẽ dài, sẽ là những thứ muốn nói cho một Y2, cho 2 chương ghi ít ỏi.

Y2 bắt đầu vào một hôm nào đó, không nhớ nữa. Nhưng những cái cảm giác vừa bồi hồi bỡ ngỡ, vừa thấy trưởng thành thêm một tí tẹo thì vẫn còn nhớ. Hết Y1, hết năm đầu tiên bỡ ngỡ nhưng đầy niềm vui. Hết Y1, cái nhìn cũng chín chắn và có chút khác đi. Không còn tự căng ra như một con cá gai nữa. Dư âm của một năm học dài với những kỳ thi, dư âm một mùa hè sôi nổi và khao khát, nỗi nhớ bạn bè cũ, những con người mới xung quanh. Hì Nhiều cảm xúc lắm. Khởi đầu Y2 như thế.
Ừ, Y2 hết nhưng những cái của Y1 vẫn còn vài thứ đọng lại. Pfiser.vài buổi chém gió linh tinh nữa.
Có 2 thứ thay đổi lớn đầu Y2. Đấy là ĐTN và KTX. KTX làm mình không thanh thản lắm, nhưng trưởng thành hơn, và rất quý các anh trong phòng, 203 E2. ĐTN khởi đầu mệt mỏi và tâm trạng kỳ quặc, kéo dài bận rộn, vui có, buồn có, nhưng nhiều cái không như ta mơ, bọn bạn tốt; rồi TSMT một vài bất ngờ, một vài chuyện, suy nghĩ một ít.
Đó là chuyện của Y2. Đúng vậy, ngày mai có gió ngày mai thổi, luôn tự nhắc như thế, thấy thế, và thấy đúng thế....
Chương 3 phủ đẫm hơi sương nặng nề, không thoải mái, không viết. Nhưng kể ra vẫn có một chuyện vui. Nhóm ăn hành, he. Ăn hành vì cái lẽ gần như hồi đầu cứ đi chơi là lại "ăn hành" kinh tởm, không đi bộ dài hơi thì cũng lại bị hành kiểu j đó. Hehe, chả nhớ một hôm nào, 5 đứa ngồi sau A1 ăn bánh sắn, kể lể tới tối, rồi thành một cái nhóm ăn hành . Thấy thân, thấy vui và muốn chia sẻ, cảm thấy có thể chia sẻ. Cả lũ đi chơi với nhau, 
Ừ, kể ra cũng có sạn, từ đầu, rồi sau. Các bạn bảo mình không như trước, hồi Y1. Ừ cũng thấy thế. Rồi mấy người nữa cũng thấy mình đổi khác. Thay đổi? hừ, chả quá biện chứng sao?Hồi ấy mình thấy hơi bỡ ngỡ, hơi buồn. Nhưng giờ nghĩ lại thấy khác. Thấy mình cứng cỏi hơn nhiều, sống thật hơn nhiều, với mình và với người khác. Sống để thanh thản
Đấy, Chương 3
Chương 4 nhiều xúc cảm. Đối diện mãnh liệt hơn. Chấm dứt cảm giác của Chương 3 và chuẩn bị cho một quá trình mới. Kỳ 2 trôi qua nhanh, ra Tết thi tiếp tới tháng 3, cuối tháng 4 đã thi rồi tháng 6 đã nghỉ. Học hành chả được bao nhiêu, hoạt động cũng ít hơn nhiều. Cũng vững tin hơn, dù buồn một tí. Năm học kết thúc trong nhiều bỡ ngỡ nhưng không nuối tiếc. Một mùa hè chưa bắt đầu nhưng đã có những tính toán sớm và những dự định mới.
Mùa hè nóng. Trôi đi êm êm. Thấy mình thoải mái như một con sư tử sau trận chiến, giờ lim dim tận hưởng thành quả. Một vài cái mới đang háo hức khai phá, những dự định cho năm học tới, cho tương lai tới.
Hè Y2, Tình nguyện, Lâm sàng, Pré B1. Một mùa hè cho những ước mơ. 
Giờ này, mùa thu với trời sao êm êm; gió thu thổi nhè nhẹ, mát nữa. Tâm trạng tốt. Những ước mơ, những chuyện cũ sẽ trôi theo mùa hè. Một mùa thu mới cho những việc làm cụ thể, những quyết định mới. Và một tâm trạng tươi vui hơn, thanh thản hơn. Và chăm chỉ hơn!

Gửi lại Y2: những ngày buồn, những ngày u ám và thất vọng. Cảm ơn một ngày nhận thức được mình thay đổi, thấy xấu hổ kinh khủng khi xem một cái clip, thấy buồn khi những người bạn xa ta rồi nói rằng ta đã đổi thay; để hôm nay nhìn lại với cái nhìn khác, để một ngày mình tốt hơn với mọi người. Cảm ơn thầy cô với những kiến thức quan trọng, với cả những thứ nhảm nhí, những bài học về Y khoa, về cách học tập và những lựa chọn của cuộc đời. Cảm ơn những người bạn, những người yêu quý mình, cùng làm việc, cùng học tập, vui vẻ có, trách móc có, để mình thấy được niềm vui và thấy được chính mình. Cảm ơn chúng mày, lũ ăn hành, chia sẻ với tao một tình bạn có lẽ tao chưa bao giờ có, và một sự tin tưởng,. Thấy yêu quý những "ông anh" ở phòng, những ông anh lúc nào cũng coi mình là em út, chỉ bảo, giúp đỡ; 1 năm sống ở phòng học được nhiều điều, sự chăm chỉ của anh Thái, chịu khó của anh Ninh, hòa đồng của anh Minh, tử tế của anh Đức, và cả sự thực dụng của anh Tuân; định viết một bài chép lại cái lý luận về "nói bậy" của các anh, nhưng thấy không muốn viết nữa, không phải vì thấy nó sai hay nó chán, mà vì thấy không cần làm vậy, đấy mãi là một bài lý luận mà em luôn mỉm cười khi nghĩ về các anh. Ừ, bọn tình nguyện nữa, lũ Y1 nhắng nhít chóng chán, lũ Y2 tháo vát tình cảm, thấy yêu quý chúng mày, mọi người thân nhau như anh em; nhưng mà khó chịu nổi cái kiểu sống một nửa như vậy, nó không làm thỏa mãn ước mơ của  t.
Đấy, hết Y2. Gửi lại Y2, những sắc màu của một năm đã qua, để một hôm nào đó, nhận ra trên tờ giấy đã ố vàng thời gian những màu sắc,  những đường nét của một năm Y2, buồn một ít, nhưng lấp lánh niềm vui!

Và cho những ngày Y3 nhé: HY VỌNG! Hy vọng với những hoài bão, những dự định cho một năm học mới. Một sức sống tràn trề, lòng ham muốn và khao khát học hỏi. Một tinh thần thoải mái, thanh thản, vui vẻ, tình yêu thương bên gia đình, bè bạn, những người anh chị,  những đứa em, và ai đó nữa. 

Và Y3 đã bắt đầu, tiến lên nào! 

"Mai Châu mùa em thơm nếp xôi"

NỐT CHƯƠNG 3 DANG DỞ-KẾT THÚC VÀ SẮP BẮT ĐẦU-GÓC NHÌN MỚI-TỰ VẤN-DỰ ĐỊNH VÀ HOÀI BÃO-HẾT Y2 
"Mai Châu mùa em thơm nếp xôi"

Trước tiên phải nói qua về cái hoàn cảnh đặc biệt và củ chuối của cái bài viết này. Nó đã được viết nửa đầu vào 7:53 28 Juin 2012, từ lúc còn ở Tiền trạm với anh em tình nguyện. Nhưng hôm đấy đang viết dở thì có biến cố j đấy, nên tạm dừng. Hết TSMT định không viết nữa, hôm nay bỏ ra thấy nó lăn lóc tội nghiệp, mà nghĩ lại cũng thấy vui vui, nên quyết định gõ vào blog.
Vào buổi sáng đẹp trời. Có nắng. Dậy sớm ra Giáp Bát. Rồi lại về sớm. Ngồi viết tiếp.
"Mai Châu mùa em thơm nếp xôi" <Quang Dũng>
Hì, xin lấy một câu thơ rút từ Tây Tiến của Quang Dũng. Thích câu này. Còn nhớ khi trước vẫn ngồi phân tích mãi thế nào là "mùa em" rồi "thơm nếp xôi". Giờ chả nhớ nhiều những lời văn của các thầy các cô, chả phải của mình. Chỉ nhớ, và lại mênh mang cảm giác lãng mạn mà dung dị, chân chất, như thấy cái mùi nếp xôi, cái tình người sơn cước...
Mỗi tội đi Mai Châu thật chả thấy thơm tho với nếp xôi j sất. Có chăng chỉ là một nửa ống cơm lam nếp cẩm hay nếp nương j đó.
Ngày 24 và 25 tháng 6, năm 2012-hẳn vậy, đi Mai Châu với tổ.
Phải kể lể cho nó ra sự dài dòng. Rằng một này đẹp trời hay không chả biết, học Pháp thì phải. Các bạn nảy ra ý tưởng đi chơi. Kỳ thực thì ngay sau vụ đú ở nhà bạn Hương ku Bắc đã kêu ầm ầm, nhưng thế nói làm j. Tính vụ này khởi động từ hôm học Pháp cô Thư. Theo thường lệ có 2 nguyên tắc. Thứ nhất là "dân chủ", tức là chúng mày là dân, tao là chủ. và thứ hai là mọi thứ phải được quyết định trong một tuần. Đó. Thế mà vụ này vẫn lằng lằng, đi-không đi, xa-gần, bus-ô tô, Tam Đảo - Mai Châu, bla bla. Rồi sát hôm đi, ừ, sau khi ngồi tới 2h chiều để bàn tính, quyết định đi thứ Bảy, tức là thi xong Pháp đi luôn, về nhà báo cáo, lên facebook. Vâng, và các bạn lại đổi sang Chủ nhật. Tóm lại nói thế ý rằng vụ này được chuẩn bị rất kỹ, không biết tốn bao nhiêu nước bọt, tiền điện thoại và công sức lên facebook
Sáng Chủ nhật đi, 6h. 7h++ mới đi được vì nàng Yến, như thường lệ. Có 3 điểm đáng chú ý: Thứ nhất là có chị Phượng và bạn Mai-con của con Chim. Thứ hai, lại có một số cái váy, thật tuyệt. Và thứ ba, có Camri.
--------------------
Vào sáng chớm thu, nắng nhạt nhạt như vừa ngái ngủ sau cơn mưa. Có trời xanh, có mây trắng. Một ít gió nữa
Kể lể tiếp cái vụ Mai Châu, những gì còn trong trí nhớ. Hơi tiếc tẹo vì giờ đã quên nhiều lắm rồi. Thôi kể những cái hay ho đáng nhớ thôi.
Sáng hôm đấy, mọi chuyện diễn ra khá tử tế và tốt đẹp. Ngồi trên xe chém gió linh tinh. Rồi bàn luận sôi nổi với bác lái xe về các chủng loại sử Tàu sử Ta gì đấy; thật ra là mình và bạn Quỳnh Anh hóng hớt câu chuyện của bác tài và bạn Việt, kích động, cho mắm cho muối vào cho nó nguy hiểm. Lúc dừng lại lưng chừng núi, được trỏ con sông Đà mù sương chui rúc đâu đó giữa trùng trùng núi non trước mặt. Cảm xúc thật tuyệt, bâng khuâng nghĩ tới cái thời người ta chinh phục những dãy núi, con sông ấy. À, ở chỗ này được ăn ngô. Nhưng hay ho thú vị là chụp khá nhiều ảnh và phát hiện ra Linh Thổ Địa . 
Tới nơi cũng trưa trưa, lượn qua một lượt và phát hiện chỗ đấy y như một cánh đồng của người Kinh chui giữa một cái thung lũng, và giữa cánh đồng đấy có một cái bản của người Mường. Chợt thấy sự thân thiết Việt-Mường! Và hay ho là chỗ này có chảo, tức là đêm hôm có nguy cơ xem Euro. Xong đi ăn, hìChiều trèo lên cái hang Chiều hay hang Tối gì đó. Đi bộ ra đường nhựa, hỏi dân ở đó, và tìm thấy một đường bậc thang gần như thẳng đứng lên chỗ xó xỉnh nào đó của một quả núi nào đó. Ừ thì trèo. Nắng soi vào gáy, cây lưa thưa chứ không như hồi trèo núi Sóc. Trèo hùng hục với một niềm tin chả có gì là gỗ đá lắm về một cái gì đó được chị gái ở bản lấp lửng "cứ lên sẽ thấy". Nghĩ buồn cười, chứ chăng là hang rắn hay có con gì gì đấy thì đúng là củ chuối. Sau rất nhiều lần nghỉ hì hục thì cũng tới cái hang. OA! Kiểu như chùa Hương ấy nhỉ? Nhưng không có ai sất. Một cái hang rộng, sâu nhưng khá sáng. Thạch nhũ như đâm từ trên trần xuống, nước lách tách. Nhưng vắng tanh không có ai. Dù gì cũng cảm thấy một nỗi niềm sung sướng nho nhỏ. Cả bọn chụp ảnh, trèo leo linh tinh cả, có khi cả những cái chỗ mà hẳn là vào một ngày nào đó trong 360 ngày âm lịch sẽ có người nào tới cúng bái. Cái hay nhất là trong hang này mát!Hết vụ hang hốc, đi về. Nhưng chưa tắm mà còn một vụ nữa, đi xe đạp. Cả một lũ lố nhố như chưa được đi xe bao giờ, lượn trên con đường và thì thụt to nhỏ. Cái xe của mình và con Heo thì chả thì thụt cái j mà hét ầm ĩ cả. Kể ra cũng lãng mạn gớm . Và cái buổi lượn lờ ấy tới "đích" là một cái suối nhỏ. Nhưng thay vì có các sơn nữ tắm tiên như trong truyền thuyết thì có một lũ trẻ con ở bản ra tắm, nhảy tung tóe. Kể ra cũng có vài cô gọi là sơn nữ, thật ra sau này mình mới biết, vì ku Bắc về tự kỷ do bị cô sơn nữ nào đó từ chối chụp ảnh cùng. Hehe. Ở đây sẽ khá vui nếu mặc quần đùi, nhưng do một số thành phần đã tắm, số chưa tắm hoặc đang bẩn thỉu, như mình chả hạn, thì lại mặc quần bò và trên hết là k có đứa nào máu liều cả. Lại chụp ảnh được, ẹc. Nhưng khi tưởng như sẽ được yên bình trở về trong khô ráo, thì bạo loạn nổ ra, mà kể ra mình cũng có phần trách nhiệm lớn. hé hé . Tóm lại là khi về ướt hết
Tối ăn cơm. Xong đi đốt lửa ở một cái bãi to như kiểu sân đầm, mỗi tội nhạc nhẽo inh ỏi. Buổi đốt lửa trở thành một trò khá ngu xuẩn, nhưng được cái được chui ra ngoài vào buổi tối cũng có cái hay. Về nhà hát kara. Phát hiện ra giọng hát của bạn Linh và bạn Yến. Những nhân vật nguy hiểm, sau khi bạn Huyền đã ở nhà. Còn j nữa chả nhớ. 
Tối khuya thì bỏ rượu chè ra bú, rượu cần mà. Sau đó khởi sự trò bàn tàn nói xấu. Nhưng chán chê thì về trò tâm sự kể lể. Màn này nguy hiểm và được mong đợi. Kể lể chán tới đêm, tắt đèn, nằm thò cổ ra khỏi chăn, mở to hết lỗ đồng tử và huy động hết lũ tế bào que, nhìn nhau đứa nào đứa nấy trắng trắng xanh xanh như ma cả, rồi kể lể tới tận 3 hay 4 h sáng gì đó. Mình thật tử tế khi nghe được nửa câu chuyện thì đã ngủ mất
Nói chung đấy là một đêm đáng để đi chuyến này
Sáng hôm sau mãi không dậy, chán chê loăng quăng để về. Đường về chả có gì đặc biệt lắm, ngoài mấy trò ăn uống hát hò và một lúc lượn lờ ở đập thủy điện. Hơi thất vọng vì ở đấy không có cầu vồng như quảng cáo, được cái cảnh cực đẹp và chơi trò ném đá thì hay phải biết.
Tới tối thì về tới nhà, hehe
Nếu bảo một lần nữa đi Mai Châu kiểu thế này, có lẽ là không. Nhưng đi chơi kiểu thế này, rất mong muốn. Mong có một cái gì đó cho G26

P/S: Chuyến này đi ấn tượng với bạn Linh, bạn Yến, bạn Việt, bạn Mai. Và hẳn là mấy đứa, con Heo và con Chim, thằng Sơn chả ấn tượng gì sất 

Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012

Tình nguyện


Trưa tháng 8, nắng đốt ngoài sân
Một cảm xúc gì đó.
Hơi vội vã, lát sang trường
Yên ả và thanh thản, chỉ có nắng và yên ả

Tháng 8 rồi, chả mấy nữa sẽ lại vào năm mới. Tự nhiên hôm nay lại muốn viết blog, viết một cái j đó, đóng khung một cảm xúc nào đó
Tự nhiên suy nghĩ về Tình nguyện.
Tình nguyện, với mình là cái gì đó trẻ, nhiệt, và vô tư.
Hồi trước, cái hồi còn nhỏ, muốn lắm, ước mơ lắm về một ngày sẽ đi tình nguyện. Đầu năm nhất đi tuyển, đợi tới 8h, nhớ nhiều thứ, rồi đi về. Cuối năm nhất đi tuyển Tiếp sức mùa thi, vui. Một mùa hè có cái j đó đỡ khát. Đầu năm hai đi tuyển, vui buồn lẫn lộn, có vài chuyện nhỏ nhỏ. Một tháng tập huấn, vui có, nhưng thấy nhiều bất cập, tâm trạng không tốt chút nào. Một năm hoạt động, thấy nhiều thứ, vui một ít, buồn một ít. Tháng 4, thi cử, thành viên out, cười. Tháng 5, hay tháng 6 nhỉ? Đi TSMT nhé, cả Tiền trạm nữa?Cười, ôm hôm, và tự băn khoăn. Một mùa hè đã fix trước mà k có nửa tháng ấy!!! Ích kỷ một chút, đi!
Một cảm giác kỳ dị suốt cả năm. Cảm giác ấy bị phá nát trong đợt tiền trạm. Có gió. Một cái gì đó thay đổi. Nhiều thứ gắn bó hơn lên. Tình nguyện là thế. Nhưng không hẳn thoải mái, thấy nóng, thấy khát! Một buổi họp với 2 kỷ lục, có lẽ là đáng nhớ với tất cả những người tham gia. Nói như nói lời cuối cùng, mà có lẽ cuối thật. Một sự cầu chúc. 
Tiếp sức mùa thi. Mọi người "trở về". Có cái gì đó như đang sống dậy như một mạch nước mùa xuân. Nhưng thấy có cái khác. Ừ thì ngày mai có gió ngày mai thổi. Nhật ký.. Việc ở chốt, có một vài cái nhìn khác, về một vài người. Vui một chút. Thấy được, hoặc đã đánh thức được, điều cả năm không thấy. Cười mong ước.. Ngày cuối, một cái gì đó. Thẳng thắng cái điều đã không thẳng cả năm. Hơi muộn. Thoáng buồn. Nhật ký. Thác Bạc Suối Sao, không như cũ. Có cái gì đó.

Về nhà, còn tiếp. Quá mệt mỏi. Lửa???

Cũng chả biết từ lúc nào muốn đi Tình nguyện. Chị gái. Thầy Bắc. Những con người thực đầu tiên. Có cái gì đó thôi thúc, và muốn. Một ham muốn cho tuổi trẻ của mình. Muốn được cống hiến, được vui một niềm vui đầy lửa, đầy nhựa sống, hừng hực.
Một ý kiến: "Không hẳn khoác áo xanh lên người đi tới miền núi hay gì gì đó mới là tình nguyện. Tình nguyện đáng quý ở cái tinh thần và cái tâm. Ai đó bỏ bố mẹ, gia đình một mùa vụ vất vả để đi miền núi thì tôi không nghĩ là tình nguyện. Không có tình yêu thương với người ruột thịt thì chả có cái tình thương với người xa lạ được. Hoặc như những người chăm lo cho trẻ em trong trại trẻ, không áo xanh, không chứng nhận, đó vẫn là tình nguyện vậy!"
Một cách nhìn: "Ghét cái kiểu ta là người tốt, ta là kẻ ban ơn. Nhớ rằng không ai ngửa tay xin tình thương, và nếu muốn là cái gì đó trong mắt người khác, thì đừng biến những người, đặc biệt những người không may mắn bằng mình, thành công cụ tô điểm."
Một ý kiến: "Nắng nôi, vất vả thật. Nhưng em muốn ở ngoài đó. Hơi ít nhưng em nghĩ đó là lỗi hệ thống..."
........
Có cái gì đó là tình yêu, là mong muốn, nhưng cũng thấy hơi buồn và bất lực.
Cầu chúc! 

Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012

một lúc nào đó


Hôm nay nhiều tâm trạng, nhưng nói chung là buồn và lo lắng.

Hôm qua là sinh nhật bố, định làm nhiều thứ, nhưng cuối cùng chả làm j sất.
Bữa tối qua là bữa tối đủ cả nhà, lâu lâu mới được ăn, và cũng lâu lâu nữa mới được ăn. Cũng là bữa tối ngày sinh nhật bố, vài chuyện nhỏ nhặt, cuối cũng cũng êm đềm. Tối mọi người tới chơi, ăn uống, nói chuyện như bao lần. Tự dưng thấy quý cái phút ấy...
Chiều nay con Chim không đi học, kể chuyện nố bạn nó tai nạn. Ừ, thấy lòng trùng lại, nhớ lại nhiều chuyện, nghĩ tới vài chuyện. Buồn, nhắn cho con Phương. Chẳng qua là làm j đó cho đỡ bức bối.
Thấy yêu quý gia đình, yêu quý bố, yêu quý cái cuộc sống này. Học Y 2 năm rồi, nhiều điều thấy, nhiều điều biết, nhiều điều nghĩ. Sự sống cái chêt mỏng manh.
Ôi cuộc đời! Nghĩ về cuộc đời con người, như bất tận, rồi biến mất âm thầm. Buồn. Cát bụi.
Hôm nay không có máy tính, đang viết giấy. Thấy cũng kỳ kỳ.
Nay ở ký túc, giờ này vẫn một mình. Một mình thấy chán. Nghĩ về cuộc sống tự lập. Giờ này mình vẫn sống bán ký sinh.
Khá nhiều chuyện. Ban đầu tưởng ngày nhiều việc, xong cũng loáng thoáng không đặc sắc. Nói chung là không hữu ích lắm; lại thêm việc vẫn chưa thấy tờ biên lại DELF A2, không nhớ nổi đã để đâu, thấy lo lắng.
Giờ thì đang ngồi nghe nhạc, sẽ học ít Pháp, đọc ít truyện, "Thiên thần và Ác quỷ". Máy điện thoại hết tiền, nhưng mai có khuyến mãi.
Ừ, rồi sẽ đánh răng và đi ngủ sớm.

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2012

Hệ quả của việc đọc blog


Hờ hờ,hôm nay mới phát hiện là bạn nam hay bĩu môi nhất mà mình từng biết có một cái blog riêng. Choáng, ngỡ ngàng. Ôi! xúc động.
Ke ke, dù chưa đọc được nhiều nhưng bạn phải hét lên rằng: Incredible  Từ ngữ không bóng bẩy, một lối viết giản dị nhưng tràn ngập cảm xúc, bla bla.Nhưng nói chung khiến bạn có chút bâng khuâng về hai năm làm dân Y, nếu viết ra chắc cũng được một quyển nhật kí hoành tráng, tựa như một khúc nhạc đa âm sắc trong bản nhạc chưa biết bao h mới kết thúc nhưng thôi k viết đâu, giữ ở trong lòng, đợi khi nào đó sẽ kể lể với một vài người về những chiến tích bất hủ bạn đã làm được, và ba hoa về level gà cao ngất ngưởng đáng khâm phục của mình.Chậc chậc, thôi không lôi thôi làm chi nữa, tại đọc cái blog nên bạn tự nhiên có hứng viết thế này đây. Nếu không học Y thì chắc bạn Dũng cùng làm được nhà văn chứ chẳng chơi, không hổ danh là bá đạo chém gió Thế này mà viết thư tình cho người yêu thì có mà các cô đổ hàng loạt mất. Dù sao thì cũng hy vọng bạn Dũng cho ra đời nhiều mini kiệt tác tinh tế hơn nữa trên blog. Lời cuối cùng, chúc ông có một kì nghỉ hè vui vẻ, mát mẻ, trẻ khỏe, sôi động và đáng nhớ, một mùa hè dẫn tới Y3 đầy mong đợi và bất ngờ. Khì khì, thỉnh thoảng nhớ đến bạn, nếu không có j thay đổi thì hẹn tháng 8 tái ngộ.
(Note, chẳng mấy khi bạn có hứng viết lách thế này. Kha kha, chắc phải làm mấy bài nữa để gửi cho những bạn mà mình k gặp trong hơn một tháng nghỉ hè vì sợ bọn nó nghỉ hè xong gặp lại sẽ bơ mình mất. Được cái bạn hay lo vớ vẩn)

Thân gửi
Thúy gà
------------------------
Đây là cái thư bất ngờ nhất mình đọc được trước nay. Đọc được khi đang ở tiền trạm với ĐTN, không tin nổi
mỉm cười 
------------------------
Hì, hôm nay mới đọc cái thư này. Xúc động quá, chả mấy khi nhận được thư, 
Cũng chả biết nói thế nào nữa, hì. Hẹn gặp lại vào tháng 8!
P/S: mình sẽ đính cái thư này vào blog

Chủ Nhật, 24 tháng 6, 2012

TỰA

NỐT CHƯƠNG 3 DANG DỞ-KẾT THÚC VÀ SẮP BẮT ĐẦU-GÓC NHÌN MỚI-TỰ VẤN-DỰ ĐỊNH VÀ HOÀI BÃO-HẾT Y2
TỰA 
Hôm nay thi xong Pháp- môn cuối cùng của Y2. Kể ra là cuối cùng nhưng kỳ thực thì có vẻ như Y2 đã kết thúc từ tuần trước, khi thi xong Vi sinh, Pháp thường qui đến nỗi chả giống đi thi tẹo nào. Mọi người ầm ầm để lại status trên facebook như một dấu mốc kết thúc Y2, cũng muốn một cái j đó. Nhớ rằng cái blog này lẽ ra phải nâng cấp từ tháng trước, và cũng vì một vài lý do nữa, quyết định ngồi nâng cấp blog và trở lại viết lách "cuốn" còn đang viết dở.Hờ, cả năm mới viết được 1 bài cho cái nhóm Y này, thấy hơi tệ. Tệ với cái blog vì đã vất lăn lóc nó, tệ với chính mình và với người khác, vì mình nhận ra rằng, phải có cảm hứng, một tình cảm nhiệt thành và trong sáng mới ngồi viết lách được. Có lẽ cả năm qua đầu óc mình đã ít đi, hoặc vắng đâu đó thứ tình cảm ấy. Giờ ngồi viết tiếp, cũng đã là cuối năm 2, và nghĩa là sắp xong Chương 4. Có lẽ muốn nói nhiều điều, muốn viết nhiều điều, buồn có, vui có. Ừ có lẽ một lý do mình ít viết là mình có nhiều bạn bè để chia sẻ hơn, nhưng ngẫm, vẫn thấy một sự thanh thản khi ngồi đối diện với chính mình. Chả phải như một thầy tu xưng tội hay xám hối, chả phải ăn năn j. Đó là một cảm giác là chính mình, như nhìn thẳng vào mắt mình, và chỉ mình mà thôi, không lo sợ viết cho ai, viết vì ai, ai sẽ nhận xét, sẽ đánh giá hay phát hiện bí mật gì đó. Thanh thản và riêng tư. Và cũng vì đó, mình viết tiếp trên yahoo blog chứ k viết note trên facebook. Ghét cái kiểu đầu môi chót lưỡi trên fb
Nói qua một chút về Chương 4. Nó hẳn sẽ viết về học kỳ thứ 4, ở Đại học Y, trên con đường dài mình đã chọn.
Bài này coi như tựa cho chương, mong rằng sẽ k phải là bài duy nhất như ở Chương 3. Nói tới chương 3, sẽ có vài bài, nhỉ?, đáng lẽ của chương 3, dang dở và sẽ là phần "Nốt chương 3 dang dở". Tại sao k viết chúng vào Chương 3? Vì rõ ràng nó ghi dấu của một con người Chương 4, nhưng là Chương 3 dang dở, vì nó viết tiếp những thứ đáng lẽ được kể lại ở Chương 3. Tại sao Chương 3 không viết mà giờ mới viết? Nếu biết tại sao thì cũng hay, nhưng viết là do cảm xúc, chả phải lên lịch nộp bài cho cô như ở phổ thông. Đó là một khoảng thời gian một cách như nào đó, k hẳn là khó khăn, k hẳn là tồi tệ hay bla bla j đó. Chỉ biết rằng tâm hồn k muốn viết, có viết sẽ rỉ ra những lời giả dối hoặc che đậy. Chả để làm j? Đó là tự lừa mình và lừa người. Lừa người còn có j đó có thể chấp nhận, nhưng dối lòng mình thì sẽ sớm trượt dài, rồi tới linh hồn cũng chả thể giữ nổi.
Thôi, nói nghe to tát, enter một cái, tóm lại là không viết. Giờ mới viết, muốn kể lể nhiều thứ, "như một lát của cuộc đời được giữ lại, ép plastic phẳng phiu, và hôm nào đó ngồi đọc lại, thấy lại chính mình, để mỉm cười cho một quá khứ, buồn có, vui có, để nhớ những người ta đã yêu thương, đã có mặt trong cuộc đời ta, và để rồi soi lại chính bản thân hiện tại, rằng ta đã là ai, đang là ai và sẽ là ai nữa?" Muốn một ngày nào đó, mỉm cười với chính ta, soi lại con đường đã đi, và kể lại nó cho những đứa trẻ, một cách sung sướng và tự hào.
Lâu rồi, muốn viết, và giờ mới viết được như thế.
Sắp tới bận nhiều, nhưng sẽ cố gắng viết, không vì bắt buộc hay trách nhiệm, mà vì cái j đó, kiểu để gió cuốn đi...
Chương 4 mở ra trong sự kết thúc của năm học và nhiều thứ sắp tới, những ấp ủ.
Một kỳ học như gấp gáp và nhanh chóng, không ào ạt, mù mịt khói sương như Chương 3, mà êm như bầu trời sau bão. Chưa thoải mái, chưa tự do, mệt một chút, nhưng đã vui lên nhiều, và cái nhìn cũng đã dạn dày lên. Nhiều thay đổi từ cái nhìn mới đó.
Học kỳ qua nhanh, tháng 2 mới thi hết, loăng quăng tới tháng 4 đã thi Tư tưởng, nghỉ 3 tuần rồi thi tiếp một chặp linh tinh. Hôm nay 23 tháng 6, đã thi hết. Thật ra tính cả Miễn dịch thi từ kỳ 1. Hờ, thấy kỳ này trống huếch trống hoác tới buồn cười, có mỗi Pháp như cái máy bắt đầu gầm rú, và tới giờ này cũng chỉ Pháp mà thôi.
Kỳ này có Miễn dịch, học và thi từ kỳ 1; Tư tưởng, Dinh dưỡng, Sinh lý, Vi sinh, Tiền lâm sáng...hình như hết rồi.
Miễn dịch 15 câu, học chớp nhoáng, nhiều cái hay, 9 điểm
Tư tưởng dài, nhưng chia mục khá rõ ràng, thầy dạy không hay lắm, định hỏi mấy câu nhưng thấy không thích hợp, thi chém nhặng xị, không vui lắm
Dinh dưỡng học như đi chơi, thực tập vớ vẩn, các thầy cô nhìn rất khác, nói hơi láo, nhưng cả giống nhà khoa học j sất, thà tin vào thực dưỡng Oshawa còn thấy có vẻ kiểu khoa học thần bí hơn. Học như kiểu đọc cái bài tuyên truyền tạp nham và mấy trang bí quyết trên báo phụ nữ. thi rất dị, dài kinh, hỏi như Hỏi xoáy đáp xoay
Sinh lý như kỳ 1, nhưng hay hơn, và bài bản hơn, nhiều cái đáng chú ý, có vẻ y3 vẫn cần nhớ và xem lại, không nhớ hết nhưng thấy hay, thực tập dày đặc lý thuyết và phí phạm vô cùng, suốt ngày mang danh "vì khoa học", hiểu nhiều điều mới và gần gũi với lâm sàng hơn, nhưng cũng dần thấy sự thiếu sót và bế tắc trên con đường nghiên cứu. Thi dã man, làm cũng ổn, nhưng vì "ảo lòi" nên không biết nổi
Vi sinh mới thi tuần trước, học tập tọa vì họp đội, nhưng chả có j hay ho lắm, biết được mấy con bình thường thôi, lại một lần nữa thấy sự bất lực, cả bài HIV dài lùng bùng, nghiên cứu đủ thứ, chốt hạ là chưa có vaccin và một mong ước rất tin tưởng vào thế hệ tương lai, hờ. Thực tập vui, yêu quý cô Vân, có thể thầy Trung nữa nếu thầy k quá chém. Thi nửa vui nửa buồn, vui vì thi xong, buồn vì nhiều điều không ổn như mong đợi. Chờ đợi
Tiền lâm sàng thi dị, đảo lộn cả; biết trước mà không tránh được, chuẩn bị nhiều xong vẫn vào bài linh tinh như kiểu điều dưỡng, không biết có ngộ nhận không, thi xong khá thoải mái, cũng vui vui và có chút hứng thú với lâm sàng, bắt đầu học cả phong cách nữa. Hay phết

Ừ, còn cuộc sống trôi êm êm như đoạn sau khi vượt thác trong Người lái đò sông Đà, rút đi nhiều thứ, sống civilian hơn, cân bằng dần được và không còn quá nóng, quá tham vọng. Cũng nhiều điều vui, nhiều tâm trạng
Hm, CF đang linh tinh, ĐTN sắp rút, KTX có lẽ còn tiếp tục
Thế đấy, mai đi Mai Châu chơi với G26, định ngủ sớm, sắp ngủ. Bài này cũng dài kinh khủng rồi, chắc trừ mình hoặc ai đó quan tâm và kiên trì lắm mới còn muốn đọc. Dừng nhỉ? Ừ nói nốt vụ tổ, cái nhóm ăn hành đang có nhiều thứ linh tinh khó chịu, từ bạn của bạn, từ tổ. Tổ cũng vừa có vụ linh tinh, phơi dần cái mà mình đã thấy từ lâu lắm, mong mọi thứ tốt đẹp theo nhiều hướng. À, về vụ cãi nhau, câu nói bất hủ được ghi nhận "Dũng, bạn chỉ đến thế thôi à?", hài thật
Thôi dừng đã, Chương 4 tư tưởng chung là vậy, và khái quát học kỳ qua là vậy, nhiều điều đáng nói, nhiều suy nghĩ sau nhiều chuyện, trên một nền phẳng lặng yên bình!
Ngủ thôi, mai gặp G26!

Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2012

NẮNG MỚI


Nắng ngai ngái, gió mát mát
Hôm nay đi thi về, tâm trạng tốt tốt, lòng nhẹ nhàng một ít
Hôm nay trời đẹp. Hôm qua có nắng, hôm nay cũng có nắng. Lâu lắm rồi mới thấy nắng và trời xanh xanh. Nắng hanh hao nhạt nhạt. Gió mát thổi vào mặt lúc ngồi sau xe bố chở về.
Cái cánh đồng không trụi trụi mà loang loáng nước, châm chấm lúa non. Thích nước. Hơi đói. Về nhà thấy cây lộc vừng không vặt lá màu cam cam đèm đẹp, lát lại thấy cây xoài sắp có giồng giồng. Cái vườn yêu yêu man mát dưới bóng cây xoài, có cả ít ngải cứu trồng hồi trước đã xanh xanh. Thấy dễ chịu và thoáng đãng.
Trời cao và có nắng
Lũ mèo eo éo, còn con Đen hí hởn tung tăng.
Hai bố con nấu cơm, lâu lâu mới nấu. Chị không về. Hôm nay ăn cá có me. Xong rồi thì cái bụng thoải mái không ầm ĩ nữa, ngồi uống nước chè và xem ti vi với bố.
Giờ thì chuồn vào viết lách cái này, vừa đọc ít Văn học tuổi trẻ, cũng vui.
Nắng ngai ngái, vẩn vơ một ít, hơi buồn ngủ một tẹo, có gió nữa.
Hai tên mèo nằm ẻo ra lim dim. Con Đen cũng lim dim.
Cái mùi nắng này làm mình nhớ tới cái hồi cấp 2 hay cấp 1, hồi bé bé trưa cũng yên yên thế này, hơi buồn ngủ thế này, nắng và gió cũng như thế, một thằng bé khoác cái cặp đi bộ tới trường, cái ngõ yên ắng, cái bóng cây phượng mát mát, lòng cũng yên ắng và vui vui niềm vui nào đó, ở trường, ở nhà.
Ôi tuổi thơ!

Thứ Hai, 30 tháng 1, 2012

NHƯ LỜI TỰA


HẾT Y MUỖI - DƯ ÂM - BẬN RỘN-NHÓM ĂN HÀNH-NGÀY MAI CÓ GIÓ NGÀY MAI THỔI-THAY ĐỔI
NHƯ LỜI TỰA
Xin mượn cái từ "như" của thầy trưởng bộ môn Lí luận chính trị trong cái tiêu đề bài này, cái mà theo ý thầy, "như" thì là giống, mà không phải là nó, thống nhất nhưng không đồng  nhất vậy. "Như lời tựa" là giống cái tựa, nhưng hẳn không phải là tựa, vì người ta chỉ viết tựa cho cả cuốn chứ ai viết tựa cho một chương.
Là làn khói sương phủ khắp và thấm vào cả học kỳ qua. Những xúc cảm muốn nói, muốn viết ra, những xúc cảm trào dâng hoặc không trào dâng, trên con đường dài đã chọn, con đường là cái lý lẽ cho có cái "cuốn sách" này.
Ừ có lẽ, một ngày nào đó trong mấy hôm qua, chợt phát hiện có cái gì đó như thiếu, và rằng đó là một học kỳ đã qua, và ta nên viết lách cái gì đó, như thường lệ, và đó sẽ là chương 3. Hai chương trước không thế, như mình nhớ. Cái blog này đã bị bỏ lăn lóc lâu lắm rồi, và có lẽ, nếu nó như mấy thứ đồ trên cái bàn trước mặt mình đây, hẳn nó đã bám đầy mạng nhện rồi.
Một học kỳ đã qua, hơi thụ động, hơi bất ngờ và như là chóng vánh, nhưng cũng chả luyến lưu bấy nhiêu. Một học kỳ của nhiều dự định và kế hoạch, lung tung cả, mình cũng chả nhớ đã được bao nhiêu. Nhiều thứ đã qua. Hơi bận rộn. Hơi lãng phí.
Ừ, có lẽ hết "Y muỗi' rồi nên không còn nhiều những háo hức tìm tòi mấy trò hay ho ở cái trường nhỏ như cái tổ muỗi này nữa. Tiện nói đến muỗi, từ "y muỗi" tới năm nay mình mới biết, và năm sau mình ...học môn Ký sinh trùng 
Học kỳ này có nhiều thay đổi. Ừ,  cái thay đổi rõ nhất chính là tâm thế và tâm lý. Chút biến động, một ít xuyến xao, những cảm xúc thân-lạ, cũ-mới rõ rệt hơn. Và mạnh mẽ hơn. 
Cuối học kỳ như một nốt luyến dài. buồn một ít. ngày mai có gió ngày mai thổi. và có lẽ ta-đổi-thay.